Vân Khương Mịch bỏ bàn tính xuống: “Đã như vậy, đã bồi thường gấp đôi! Một trăm vạn lượng bạc, được chứ?”
Triệu hoàng hậu hít một ngụm khí!
“Vân Khương Mịch! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”
Đó chính là một trăm vạn lượng bạc, chứ không phải một vạn lượng đơn giản như vậy!
“Khoe khoang khoác lác sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ”
Triệu hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chăm nàng.
“Mẫu hậu không cần phải lo lắng! Chờ ta hồi cung sẽ lập tức sai người đưa tới một trăm vạn lượng bạc. Hiện tại sự tình đã được giải quyết rồi, con dâu rời đi được chứ?”
Vân Khương Mịch tràn đầy tự tin.
Ánh mắt Triệu hoàng hậu nhìn về phía nàng thay đổi liên tục.
Xú nha đầu này, hôm nay đúng là khiến bà ta nhìn với cặp mắt khác: “Có thể! Tuy nhiên bổn cung cảnh cáo ngươi trước, nếu hôm nay ngươi không đưa tới một trăm vạn lượng bạc, bổn cung sẽ lột da ngươi!”
“Mẫu hậu cứ chờ là được”
Vân Khương Mịch mỉm cười.
Ba người xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cung Khôn Ninh, Mặc Lệ Nga không nhịn được hỏi: “Thất tẩu tẩu, tẩu đi đâu kiếm được một trăm vạn lượng bạc?”
“Bán muội đi chỉ sợ cũng không đến một trăm vạn lượng nhỉ?”
“Nếu ngươi có thể thật sự bỏ ra một trăm vạn lượng bạc trắng thì sau này ta sẽ cung kính gọi ngươi một tiếng “Vân trăm vạn”!”
Mặc Lệ Nga trố mắt đứng nhìn nàng chằm chằm. Từ cung Khôn Ninh đi ra, nàng vẫn duy trì vẻ mặt không nói nên lời.
Vân trăm vạn: “Muội nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Ta chỉ đáng giá một trăm vạn lượng bạc trắng thôi sao?”
Mặc Lệ Nga tỏ vẻ không có gì để nói: “Thất tẩu tẩu, chỉ sợ là ngươi không tự biết là với danh tiếng của ngươi thì ở kinh thành này không có ai dám bỏ ra một trăm lượng bạc để mua cả: Vân Khương Mịch: “… Sói mắt trắng!”
Vì ai mà nàng phải như vậy chứ? Lúc này Mặc Lệ Nga mới cười ha ha, chân chó chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay của nàng: “Thất tẩu tẩu là tốt nhất, hôm nay ngươi đã vì ta mà gánh món nợ trăm vạn lượng bạc, ta cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách. Như vậy đi! Chúng ta lập tức hành động, muội sẽ dọn sạch cung Vị Ương. Thất ca ca, huynh đến chỗ của Mẫu phi dọn sạch cung Vĩnh Thọ đi. Thất tẩu tẩu trở về vương phủ, vơ vét hết tất cả những đồ đạc đáng giá, chúng ta mỗi người góp một chút chắc là sẽ đủ một trăm vạn lượng” ï Nghe mà thấy trong lòng chua xót, nhưng trong lòng Vân Khương Mịch lại vô cùng ấm áp. Cũng may bây giờ nha đầu thối Mặc Lệ Nga này lại đứng cùng một chiến tuyến với nàng, cùng đối phó với Tân Nghiên Tuyết thì dễ hơn nhiều rồi… Còn Mặc Phùng Dương thật sự đã làm cho nàng hơi ngạc nhiên.
Hôm nay hắn lại chủ động bảo vệ nàng! Nàng biết, hôm nay cho dù nàng không mở miệng thì Mặc Phùng Dương cũng có cách đưa nàng ra khỏi cung Khôn Ninh mà không bị tổn thất gì, cũng không tốn mất một lượng bạc nào mà vẫn có thể đưa nàng rời đi. Nhưng nàng lại có mục đích khác… Cho nên nàng mới cố ý để xảy ra chuyện một trăm vạn lượng bạc này.
Thấy ánh mắt của nàng hướng qua đây, Mặc Phùng Dương hừ nhẹ: “Đừng nhìn Bổn vương, Bổn vương không thèm quản mấy chuyện nhàn rỗi của nàng. Nàng có bạc, một trăm vạn lượng này nàng tự mình nghĩ cách đi”
Vân Khương Mịch bĩu môi. Uổng công lúc nãy nàng còn cảm động, tên cẩu nam nhân này vẫn là cẩu biến thành mà.
Không thể nào mà thích hắn ta nổi.
“Không nhọc Vương gia phải lo lắng”
Vân Khương Mịch hừ một cái: “Cùng lắm thì ta mang Phong Bảo đi bán”
Mặc Phùng Dương lập tức gào lên: “Nàng dám?”
“Nàng dám bán Phong Bảo, Bổn vương sẽ bán nàng!”
“Bán ta thì sẽ bị lỗ đó, chẳng phải Lệ Nga đã nói bán ta không được một trăm lượng bạc đó còn gì.”
Vân Khương Mịch bày ra vẻ mặt vô tội: “Chàng nói xem, nếu như Phụ hoàng biết được sự tồn tại của Phong Bảo…đừng nói là một trăm vạn lượng bạc, cho dù có là một trăm lần của một trăm vạn lượng bạc