Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








Lúc Mặc Phùng Dương trở lại vương phủ, đã là nửa đêm.
Hẳn lập tức đi tới viện Ánh Nguyệt.
Phong Bảo đã ngủ rồi, Vân Khương Mịch ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách lịch sử đọc say sưa.
Nhìn thấy hắn không gõ cửa mà đã đi vào, nàng nhíu mày:
“Lẽ nào vương gia không có thói quen gõ cửa sao? Ở đây cũng không phải là viện Thanh Trúc của vương gia”
“Toàn bộ vương phủ này đều là của bổn vương, còn phải tới mức gõ cửa sao?”
Mặc Phùng Dương không cho là đúng đứng ở ngoài cửa:
“Ra ngoài, bổn vương có điều muốn nói với nàng”
Vân Khương Mịch bị một lời ngang ngược không theo đạo lý của hắn chọc tức.

Cẩn thận tỉ mỉ xuống giường, đắp cho Phong Bảo chiếc chăn, nàng khoác một chiếc áo ngoài khí thế hừng hực đi ra ngoài.
“Đêm khuya thì cũng thôi đi, lỡ như sau này đang lúc ta thay đồ, vương gia cũng không gõ cửa mà đi vào được sao?”.
“Thay đồ? Có chỗ nào trên người nàng, bổn vương chưa từng thấy không?”
Hắn khinh thường liếc nàng một cái.
Đều ngầm hiểu, chính là chỉ bốn năm trước đây chuyện phòng viên của bọn họ.
Vân Khương Mịch chịu thua, mặt ửng đỏ.
Thay đổi ý nghĩ một chút, bản thân lại là phụ nữ thời đại mới, còn bị mấy câu vô nghĩa của hắn dọa cho hay sao?
Nàng cười lạnh một tiếng, không chút khách khí phản bác: “Vậy sao? Vậy vương gia có biết, trên người ta phần lông chỗ nào rậm rạp nhất không?”
“Nàng.”
Không ngờ rằng nàng lại không biết xấu hổ như vậy, Mặc Phùng Dương gò má nóng rực, vậy mà lại không trả lời lại được!

“Vương gia đang nghĩ gì thế? Thứ ta nói là tóc của ta mà!”
Vân Khương Mịch khinh thường liếc hắn một cái.
Thứ trẻ con.
Muốn đầu với nàng?!
Mặc Phùng Dương một lần nữa bị chặn họng không nói được lời nào!
Hắn với người phụ nữ này, tuyệt đối là mệnh lí phạm xung!
“Được rồi, không đấu khẩu với người nữa.

Đêm đã khuya rồi, vương gia không ngủ còn chạy tới tìm ta có việc gì? Có lời thì nói, có rắm thì phóng!”
Vân Khương Mịch ngáp vài cái, giọng nói có vài phần không nhẫn nại.
Sắc mặt của Mặc Phùng Dương bị tức tới mức xanh đen!
Người phụ nữ này, hôm nay ở trước mặt hắn lá gan càng lúc càng to rồi!
"Tuc tsu!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng bật ra một câu:
“Bổn vương đã nhận được sự đồng ý của phụ hoàng, sẽ cưỡng chế thu hồi binh khí.

Kẻ không nghe lời, lập tức giết chết không tha”
“Ngươi cho rằng, làm vậy là hợp lý sao?”
Trước đây hắn còn không tin tưởng nàng.
Nhưng sau này trải qua nhiều chuyện như vậy, vừa gặp phải vấn đề, vậy mà đã lập tức tới tìm.


nàng thương lượng.
“Ý kiến của phụ hoàng, lại là để cho ngươi giết gà dọa khỉ? Mượn cơ hội lập uy?”
Vân Khương Mịch chau mày.
Mặc Phùng Dương gật gật đầu, có chút ngoài ý muốn nàng lại đoán được dụng ý của Mặc Quốc Thiên.
“Nếu đã như vậy, người còn chuyện gì băn khoăn nữa?”
Hoàng thượng cho hắn lợi ích lớn như vậy, không tranh thủ cơ hội cho Mặc Vân Khinh một bài học sáng mắt ra, lẽ nào còn đợi sau này, Mặc Vân Khinh càng lúc càng không để hắn trong måt sao?!
Đối với ánh mắt hàm ý thâm sâu của nàng, trong lòng Mặc Phùng Dương nảy sinh một sự phức tạp.
Hai ngày liền, hắn đều không trở về vương phủ.
Ngay cả Như Vân, cũng chưa từng quay trở về.
Như Minh và Như Ngọc còn ở bên cạnh Vân Khương Mịch, sự tình trong phủ, Ngụy bá và Liên ma ma cũng quen tìm tới nàng bẩm báo.
Nàng Minh Vương phi này, ngược lại càng làm càng có vài phần dáng vẻ rồi.
Ngày thứ ba tiếp đó, Vân Khương Mịch vừa đưa Phong Bảo đi tới thư phòng, thì gặp mặt Cổ Bắc Trung, Ngụy bả vẻ mặt nghiêm trọng tiến tới thông báo.

Nói là, người của phủ Ưng Quốc Công tới rồi.

“Hả?”
Vân Khương Mịch có chút kinh ngạc: “Phủ Ưng Quốc Công? Ai tới vậy?”
“Là Vân nhị tiểu thư”
Ngụy bá kính cẩn trả lời.
Vân Ngọc Linh tới rồi?!

Trong mắt Vân Khương Mịch lóe qua một tia sát ý.
Ngụy bá vừa nói là Vân nhị tiểu thư, chính là nhắc tới Vân Ngọc Linh của Trần Thị.
Vân Ngọc Linh vốn là thứ nữ, vẫn luôn nịnh bợ lấy lòng với Vân Khương Mịch.

Ở trong mắt người bên cạnh, nàng ta ấm áp dịu dàng, rộng lượng chu đáo, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông thạo.
Ngoại trừ thân phận thứ nữ này ra, so với tiểu thư con vợ lớn như nàng, nhận được sự yêu mến nhiều hơn của người khác!
Sau đó Trần Thị được đài vị chính phòng, Vân Ngọc Linh tự nhiên cũng trở thành tiểu thư con vợ chính trong phủ.
Với Vân Khương Mịch: “Tình nghĩa tỷ muội sâu sắc”
Nàng còn nhớ, vị muội muội tốt này của nàng, trước khi nàng xuất giá cũng “xuất lực” không
Vừa là bày mưa tính kế cho nàng, để nàng ta bám chặt lấy Mặc Lệ Nga, dùng sự trong trắng của nàng ta để lợi dụng uy hiếp người khác, khiến Mặc Phùng Dương lấy nàng ta; vừa là để hại Tần Nghiên Tuyết, hủy bỏ hôn sự với Mặc Phùng Dương.
Còn có không ít chuyện đau đầu, Vân Khương Mịch cũng không có đầu óc để nghĩ lại nữa.
Bản thân còn thật sự ngu dốt!
Đối với lời nói khẩu phật tâm xà, miệng nam mộ bụng bồ dao găm của Nhị muội này, nói gì nghe nấy!
Nàng gả tới Minh Vương phủ bốn năm rồi, nếu như Vân Ngọc Linh thật sự có tình tỷ muội sâu đậm với nàng, sợ là đã sớm tới thăm hỏi nàng rồi.

Nhưng mà, trong bốn năm nay ngay cả bóng dáng của người nàng ta cũng chưa từng xuất hiện!
Người hầu vương phủ còn nói, phủ Ưng Quốc Công đã sớm đơn phương, cắt đứt quan hệ với Vân Khương Mịch rồi.
Lúc này Vân Ngọc Linh đã tới, tuyệt đối không phải ý tốt gì!
Nhìn thấy Vân Khương Mịch trầm mặc, Ngụy bá cẩn thận từng li từng tí hỏi han: “Vương phi, có cần mới Vân Nhị tiểu thư vào không?”
Để nàng ta ở bỏ ngoài cửa như vậy, nhận lời bàn tán của thiên hạ.
Nàng ta có chủ ý gì...là la hay là ngựa, lôi ra ngoài dắt đi dạo mới biết được.
Vì vậy, Vân Khương Mịch gật gật đầu: “Đưa muội ấy vào chính sảnh, nói là ta sẽ đến sau”
“Vâng, vương phi”
Nguy ba kính cẩn nhận mệnh lệnh rồi đi.

Phong Bảo ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đen láy tò mò nhìn nàng: “Mẫu thân, Vân Nhị tiểu thưgì đó, chính là muội muội của mẫu thân sao? Con còn cho rằng, người của Vân gia đều chết hết rồi, chỉ còn một mình mẫu thân thôi chứ!”
Vân Khương Mịch: ".."
Tiểu tử thối, nói mò gì đúng sự thật vậy?!
Phong Bảo lại là bông hoa nhỏ tương lai của đất nước, không thể để cậu bé có cách suy nghĩ "âm trầm” như vậy được.
Vân Khương Mịch mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: “Con trai ngoan! Con ngoan ngoãn đọc sách với thái lão phụ, tối nay mẫu thân làm thịt kho Tàu cho con ăn!”
“Tốt quá! Cảm ơn mẫu thân!”
Phong Bảo lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay, trên mặt cậu bé hôn “chụt” mấy cái liền.
Vân Khương Mịch lúc này mới đứng dậy xoay người: “Ông ngoại, Phong Bảo giao cho người”.
“Mịch Nhi”
Cố Bắc Trung theo mày, giọng nói mang theo vài phần lo lắng: “Như những gì ta biết, bốn năm này người của phủ Ưng Quốc Công, chưa từng tới Minh Vương phủ thăm hỏi con.

Thậm chí, đơn phương cắt đứt quan hệ với con rồi.”
“Lúc này Vân Ngọc Linh đó tới đây làm gì?”
Ngoại trừ Phong Bảo ra, chính là thái tổ phụ lo lắng cho nàng nhất rồi...
Nhìn ra được sự quan tâm lẫn lo lắng ở trong mắt của lão gia tử, Vân Khương Mịch cố ý thoải mái cười nói: "Ông ngoại, ông đừng lo lắng!”
“Nàng ta còn có thể làm được gì? Chắc hẳn chỉ là tới xem xem, dáng vẻ của con bây giờ như thế nào thôi!”
“Lại nói nữa, đây là Minh Vương phủ, nàng ta cũng không dám làm gì với con”
“Được rồi, mọi việc con cẩn thận
Cố Bắc Trung lúc này mới gật đầu, dẫn Phong Bảo đi vào trong thư phòng.
Sau khi cửa thư phòng đóng lại, ý cười trên gương mặt của Vân Khương Mịch lập tức tắt ngóm.
Vân Ngọc Linh là sao?
Nàng hôm
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK