Trần bá vui mừng: “Minh Vương phí, người thật sự có thể chữa khỏi cho Vương gia nhà ta sao?”
“Chuyện này còn phải cần sự hợp tác của Chu Vương mới được”
‘Vân Khương Mịch nhẹ nhàng gật đầu: “Hơn nữa hôm nay Trần bá nhìn thấy con trai của ta, hy vọng ông có thể giữ mồm giữ miệng”
“Đợi có một ngày thời cơ chin mưồi, ta và Minh Vương sẽ tự mình đưa con trai tới gặp phụ hoàng bọn họ. Thế nhưng hiện giờ cũng chưa phải lúc thích hợp”
Nghe vậy, Trần bá vội vàng gật đầu: “Xin Minh Vương phí yên tâm!”
“Chuyện này, lão nô nhất định sẽ giữ ở trong bụng!”
Thấy ông ta thề non hẹn biến đảm bảo, Vân Khương Mịch âm trầm liếc ông ta một cái: “Hy vọng Trần bá có thể thực hiện lời hứa! Nếu ông thay chúng ta giữ bí mật, đương nhiên ta sẽ toàn lực chữa trị cho Chu Vương”
Nếu như không.
Thấy trong mắt nàng lóe lên một tia lạnh tối tăm, Trần bá không tự giác mà run rẩy: “Xin Minh Vương phi yên tâm! Cái miệng này của lão nô là kín nhất rồi”
Trong lúc nói, bọn họ đã vào trong phủ Chu Vương, Không những sảnh trước lạnh lẽo hiu quạnh, sảnh sau lại càng không chút tiếng động, Thuận theo con đường yên tĩnh trong vườn hoa đi vào bên trong, từ xa đã nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Mặc Ví, “Trái tim của Trần bá thắt chặt lại: “Minh Vương phí, thời gian gần đây vương gia càng ho khan ác liệt! Dương thái y mới nói, phổi của vương gia sớm đã.
Ông ta không nói tiếp, nước mắt vẫn lã chã rơi, nghẹn ngào thốt lên.
“Có gì mà khóc? Trước đây không phải ta từng nói với ông rồi sao? Thân thể của Chu Vương cũng biến thành một vỏ rỗng rồi”
‘Vân Khương Mịch nhàn nhạt quét mắt qua ông ta một cái Nàng con người này ấy, xưa nay không có dư sự đông cảm cho người khác.
Năm đó nàng gặp nạn, ai đồng tình với nàng?
Ai từng vươn tay cứu giúp nàng?
Nếu như không phải vì lôi kéo Mặc Vĩ cho Mặc Phùng Dương, cùng với nhà họ Tiần hậu thuẫn Mặc Vĩ. Mặc Phùng Dương ốn định chỗ đứng, nàng và con trai mới có chỗ dựa lớn mạnh.
Nàng cũng không rảnh quản chuyện không đâu, tới xem gương mặt lạnh ngất này của Mặc Vĩ đó!
Vào trong, Dương thái y còn đang canh giữ bên giường.
Mặc Vĩ năm nhoài trên mạn giường, đã ho ra một bãi máu tươi Bãi máu tươi chói mắt đó, Trần bá bị dọa nặng nề, hoảng sợ xông lên trước: “Vương gia, vương gia người không sao chứ?”
Trên tay Dương thái y cũng có máu, lúc này đang lau chùi Thấy Vân Khương Mịch tới rồi, ông ta vội vàng lên trước thỉnh an: “Vi thần thỉnh an Minh Vương phi”
“Dương thái y không cần đa lễ.”
‘Vân Khương Mịch đi lại gần, liếc nhìn Mặc Vĩ có thể tạm dừng ho khan, cũng không tiến lên bắt mạch, cũng không quan tâm nửa câu. Nàng thu hồi ánh mất, chỉ đột nhiên nhìn về phía Dương thái y.
Nàng nở nụ cười dịu dàng: “Nghe nói hôm nay Dương thái y tới phủ Doanh Vương?”
“Không biết rốt cuộc Nhị muội muội Vân Ngọc Linh của ta là tình trạng gì?”
Dương thái y kinh ngạc, không biết vì sao Vân Khương Mịch lại hỏi như vậy.
Ngay cả Trần bá đang nhẹ nhàng vỗ lưng cho Mặc Vĩ cũng bối rối nhìn về phía Vân Khương Mịch.
Không phải là nàng tới để chữa bệnh cho vương gia nhà mình sao?
Nhưng làm sao lại hỏi tới chuyện của Nhị tiếu thư Vân?
Mặc Vĩ miễn cưỡng tạm dừng ho khan, nghe thấy lời này lại bắt đầu ho khan kịch liệt. Thân thể của hắn ta uốn cong thành hình một con tôm, vươn chiếc cố ho tới đỏ bừng ra Gân xanh trên cố nối lên.