Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ - Chương 402: Quả nhiên là con trai ruột của anh​




Chú Lý đã có 30 năm kinh nghiệm lái xe, vì thế khi đạp chân phanh cực kỳ ổn định.



Chiếc MescedesBenz đỗ ở lối vào bể bơi, Lam Ngọc Anh ôm Đậu Đậu đang ngồi trên ghế an toàn xuống, sau đó nắm tay cậu bé đi vào bên trong, sau khi đi qua cửa kính cảm ứng, liền nhìn thấy Diệp Tấn đang cầm túi bơi đứng ở quầy lễ tân ở phía xa.



Hình như anh ấy cũng mới đến không bao lâu, đưa tay đẩy gọng kính lên, nhìn cô vẫy tay cười.



Trên đường đến đây, Lam Ngọc Anh nhận được điện thoại của Diệp Tấn, anh ấy muốn hẹn cô ra gặp mặt, cô nói cô phải đưa Đậu Đậu đi bơi, Diệp Tấn nghe thấy vậy thì tỏ ý bản thân anh cũng lâu rồi không vận động, vừa hay có thể đi cùng với cô.



Sau lần gặp mặt ở công viên câu cá lần trước, Diệp Tấn tạm thời quyết định rời đi, sau đó hai người chưa từng gặp lại, đây cũng là lí do cô không từ chối anh.



Đậu Đậu cũng nhìn thấy Diệp Tấn, đôi mắt đen to tròn như quả nho đảo qua đảo lại.



Cậu bé cũng đã nhớ ra lần gặp mặt ở công viên câu cá, lời nói của Hoàng Trường Minh vẫn còn văng vẳng bên tai: Lẽ nào con muốn chủ Diệp cướp mất Ngọc Anh?



Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức lo lắng đưa tay sờ túi.



Lam Ngọc Anh tiếp tục bước đến phía trước, lúc cô chuẩn bị đến trước mặt Diệp Tấn, liền cảm thấy cánh tay mình bị ai đó kéo xuống, cô cúi đầu thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu đang nhìn mình, đáng yêu hỏi: “Ngọc Anh, con nhớ ba ba rồi, có thể gọi điện cho ba ba được không?”



Thật sốt ruột! . ngôn tình tổng tài



Bé cưng quên mang theo điện thoại rồi.



Lam Ngọc Anh nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là được rồi!”



Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số anh rồi đưa cho cậu bé, Đậu Đậu cầm lấy điện thoại rồi quay lưng lại.



Sau khi Lam Ngọc Anh và Diệp Tấn thanh toán xong tiền đặt cọc và lấy chìa khóa tủ, Đậu Đậu cũng đã kết thúc cuộc điện thoại thần bí, ngoan ngoãn trả lại điện thoại cho cô.



Cô cau mày, nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng nhau đi vào phòng thay đồ.



Lam Ngọc Anh thay một bộ đồ bơi một mảnh khá kín đáo, mặc dù ở những nơi như bể bơi, cô cũng không quen ăn mặc quá hở hang.



Phần mái phía trên bể bơi được thiết kế bằng kính mờ ánh mặt trời chiếu xuống, vừa rồi cô đã đưa tay kiểm tra nhiệt độ của nước, nước trong bể trong xanh không hề lạnh chút nào.



Mặc dù không phải cuối tuần, nhưng do thời tiết mà có không ít người đến bơi, đặc biệt là những người trẻ tuổi, rất nhiều cô gái trẻ mặc đồ bơi ba mảnh đang ngồi trên ghế cạnh hồ bơi cười nói vui vẻ.



Lam Ngọc Anh trải chiếc khăn tầm trên mặt đất, cô cùng Đậu Đậu đứng trên chiếc khăn, thực hiện một số động tác làm nóng cơ thể, tránh việc lát nữa xuống dưới nước có thể bị chuột rút ở chân.



Sau khi thực hiện xong bên trái, và đổi sang bên phải, Lam Ngọc Anh cảm thấy có điều gì đó không bình thường.



Dường như toàn bộ ánh mắt trong bể bơi đều bị thu hút vào một nơi nào đó, ngoại trừ những người đang bởi dưới nước, còn lại gần như đều vô thức nhìn về phía cửa ra vào, đặc biệt là những cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh vừa rồi còn đang nói về những thần tượng và minh tinh, lúc này đều đã im bặt, tất cả đều trở nên ngơ ngác, mắt nhìn thắng về phía trước.



Bên trong ánh mắt hiện ra những trái tim ngọt ngào màu hồng không thể che giấu được. “Mau nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai quá! Không đúng, là man quá!” “Đúng thế, đúng thế! Ôi mẹ ơi, cả cái hồ bơi này không có ai có thân hình đẹp như anh ấy, nhìn đôi vai dày rộng và lồng ngực mạnh mẽ đó xem, đó chính là kiểu thân hình thịnh hành nhất trên facebook, thân hình mà mỗi cô gái đều mong ước có được! Thật sự muốn ngã nhào vào đó quá!”



Lam Ngọc Anh thực sự chỉ đơn thuần là tò mò, vì thế cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người.



Ở phía cửa ra vào, mội người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước ra, chiếc quần bơi ngắn màu đen trắng ôm lấy bờ mông rắn chắc, cơ ngực vạm vỡ, phía dưới là 6 múi cơ bụng ngay ngắn, đều đặn, cường tráng chứ không hề béo.



Thuận theo mỗi bước chân dài của anh, chiếc khăn tằm trên tay và những sợi lông chân đầy gợi cảm cũng lắc "Tư theo.



Ánh mắt Lam Ngọc Anh dần dần di chuyển lên, sau khi nhìn rõ hình dáng khuôn mặt của người đàn ông đó, cô lập tức ngày người.



Trong nháy mắt, bóng dáng cao lớn đã nhanh chóng bước đến trước mặt cô. “...Hoàng Trường Minh?”



Nước bọt của Lam Ngọc Anh gần như mắc kẹt trong cổ họng.



Mặc dù cô đã nhìn thấy anh thường xuyên chỉ mặc một chiếc quần đùi di chuyển trước mặt cô, thậm chí cô đã nhìn thấy anh khi không mặc gì, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy anh mặc quần bơi, những đường cơ rắn chắc đó, đặc biệt là khi mặc chiếc quần bơi ngắn ôm chặt lấy, càng lộ ra một cách rõ rệt, không bỏ sót một vị trí nào...



Ánh mắt của những cô gái trẻ bên cạnh nhìn theo anh suốt đường đi, từ đầu đến cuối không rời đi dù chỉ nửa giây.



Lúc này vẫn còn đang kích động bàn tán: “Trời ơi, mau nhìn đi, anh ấy còn có vùng cơ Vcut, đường nhân ngư nữa”. “Sao có thể có người đàn ông man đến thế chứ? Quả thực là người đàn ông vô cùng quyến rũ! Anh ấy không phải là quân nhân chứ?”



Lam Ngọc Anh nghe đến đây, không nhịn được bĩu môi.



Người đàn ông quyến rũ, quân nhân...



Làm gì mà phóng đại đến mức đó chứ!



Lam Ngọc Anh không khỏi nuốt nước bọt, nhìn vào khuôn mặt nổi bật của anh.



Thực ra anh không phải người đàn ông đẹp trai khôi ngô tuấn tú theo kiểu truyền thống, nhưng đường nét khuôn mặt anh có chiều sâu và góc cạnh của người đàn ông phương Bắc, cộng thêm đường nét tuấn lãng, và cả đôi mắt sâu sắc và điềm tĩnh, mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều tràn đầy sức hút của nam giới.



Anh quả thực có năng lực đi đến bất kỳ đâu đều có thể thu hút ánh nhìn của mọi người ở đó.



Hơn nữa, Lam Ngọc Anh hiểu rất rõ cơ thể anh, thân hình đó quả thật là rất đẹp, mỗi lần cô đưa tay chạm vào đều sẽ có cảm giác vô cùng cuốn hút.



Đậu Đậu chạy về phía anh: “Ba ơi!” “Ừ” Hoàng Trường Minh kéo khóe môi lên.



Nhưng Lam Ngọc Anh nhìn thấy rõ ánh mắt anh khi cúi đầu nhìn xuống, trong ánh mắt đó rõ ràng lộ ra dáng vẻ biểu dương, như đang nói: “Quả nhiên là con trai ruột của anh”



Đậu Đậu đắc ý ngẩng đầu lên, miệng cười toe toét. Cuối cùng cô cũng biết, khi đi vào Đậu Đậu đột nhiên nói muốn gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh để làm gì rôi.



Hai bố con nhà này...



Hoàng Trường Minh bước đến trước mặt Diệp Tấn, tỏ ý gật đầu nói: “Anh Tấn” “Anh Trường Minh!” Nụ cười trên mặt Diệp Tấn không đổi. “Hoàng Trường Minh, anh xong việc rồi sao?” Lam



Ngọc Anh bất giác hỏi. “Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu. “Nhưng mà, sao đột nhiên anh lại đến đây?” Lam Ngọc Anh chớp mắt, tiếp tục hỏi. “Để bơi cùng em và con” Hoàng Trường Minh ra hiệu cho cô biết bản thân lúc này đang mặc gì.



Đương nhiên Lam Ngọc Anh biết, cô cắn môi, nhíu mày tiếp tục hỏi: “Anh muốn bơi cùng? Nhưng anh không biết bơi mà, không phải anh sợ nước sao... “Chính vì lý do này nên anh càng phải học bơi mới được, lát nữa em dạy anh đi" “Vậy còn Đậu Đậu...



Lam Ngọc Anh há miệng, muốn nói hôm nay cô đến đây chủ yếu là muốn dạy Đậu Đậu bơi, nhưng cô còn chưa nói xong đã bị anh cướp lời, anh đưa mắt nhìn Diệp Tấn ở bên cạnh đang cầm kính bơi: “Đành phải làm phiền anh Diệp Tấn dạy cho Đậu Đậu rồi!”



Diệp Tấn nghe thấy thế, hơi nhíu mày nhìn về phía cô. Lam Ngọc Anh cũng sợ làm khó đối phương, Hoàng Trường Minh xuất hiện như thế này hoàn toàn làm đảo lộn dự tính của bọn họ, lại nói đến, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Làm gì có chuyện đưa con của mình cho người khác trông còn hai người họ thì ở đây chơi đùa với nhau, Diệp Tấn cũng không phải bảo mẫu....



Khóe miệng mấp máy, nhưng lại một lần nữa không nói ra lời.



Bởi vì Đậu Đậu đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Hoàng Trường Minh, lanh lợi cướp lời: “Làm phiền chú Diệp Tấn rồi a!”



Thấy vậy, Diệp Tấn dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK