Chiếc Land Rover lái tị vào trong tòa nhà bệnh viện.
Hoàng Trường Minh cúi người thất dây an toàn cẩn thận cho cô, khi ngước mắt lên nhìn cô, tiêu cự trong con ngươi đã giãn ra, lòng bàn tay phủ lên bàn tay cô, nắm lại thật chất sau khi Trịnh Phương Vũ vẫy tay tạm biệt cô thì đi Hơi ấm truyền tới khiến Lam Ngọc Anh lấy lại bình tĩnh, cô như chìm vào trong đôi mắt bình tính và sâu thẩm của anh, thì thầm hỏi: “Hoàng Trường Minh, có phải em rất xấu xa hay không…”
Cô thực sự đã từng nghĩ tới việc Lê Hoài Lâm sẽ nhắc tới vấn đề ly hôn.
Lam Khải Dương với tư cách là bố nuôi cũng đã ly hôn rồi, mà người bố ruột vừa mới nhận lại chưa được bao lâu, đã sống đến tuổi trung niên, lại phải đối mặt với một hoàn cảnh như vậy. Những chuyện này đều có liên quan rất trực tiếp đến cô.
Nghĩ đến cả người Lê Hoài Lâm tiều tụy như đột nhiên già đi mấy tuổi, trong lòng cô rất khó chịu, thậm chí còn cảm thấy tự trách.
“Không phải!” Hoàng Trường Minh nhíu mày, một tay còn lại nhéo nhéo mặt cô: “Em cũng không làm gì sai hết, hãy nghĩ đến mẹ em, em chỉ muốn đòi lại công bằng cho bà ấy mà thôi! Hung chí, cho dù em có mang lòng dạ độc ác thì vẫn là Ngọc Anh của anh!”
Giọng nam bình tĩnh vang lên, cảm giác áy náy trong lòng cô lập tức giảm bớt đi không ít.
Không sai, mẹ cô còn khố hơn.
Bà ấy bị ép phải chia tay với người yêu, lại bị ép bỏ lại con gái, đi vào đường cùng. Cô cũng không hề hãm hại Nguyễn Hồng Mai hay vu oan gì bà ta, mà chỉ muốn tìm lại chân tướng thực sự của năm đó, đòi lại công bãng cho mẹ mình mà thôi Nghe đến một câu cuối cùng, Lam Ngọc Anh liếc mắt nhìn anh một cách hờn dỗi, đúng là một so sánh tệ hại, nhưng trong lòng cô lại rất ngọt ngào.
Hoàng Trường Minh thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười, lúc này mới khởi động động cơ, Chiếc Land Rover chậm rãi rời đi, Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, bên trong đó phản chiếu một đôi mẹ con vừa mới bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện. Nguyễn Hồng Mai được Lê Tuyết Trinh dìu cẩn thận, gần như sức lực cả người đều dựa hết vào người phía sau.
Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, bà ta đột nÍ người mềm oặt ngồi trên mặt đất Lam Ngọc Anh có thể nhìn ra được tình yêu mà Nguyễn Hồng Mai dành cho chồng minh rất sâu đậm, chỉ vì muốn có được tình cảm của mình mà không từ thủ đoạt cướp nó từ tay người khác. Nhưng việc này thực sự không khiến người ta trân trọng, thậm chí còn phỉ nhổ. Mà Lê Hoài Lâm đưa ra đề nghị ly hôn, không nghỉ ngờ gì chính là một đòn chí mạng nhất đối với bà ta Trong gương chiếu hậu, hai mắt của bà ta đắm lệ, tư thế vốn tao nhã và kiêu ngạo của một quý bà lúc này đã hoàn toàn vỡ nát. Mái tóc phía sau đã hơi rối loạn, trên gương mặt trắng bệch tràn đầy vẻ mất hồn.
Lam Ngọc Anh không cảm thấy có bất cứ chỗ nào đáng để đồng cảm hết, bởi vì đây chính là sự thật tàn khốc, tất cả mọi người đều cần phải chịu trách nhiệm với những chuyện mà mình đã làm. Lam Ngọc Thiên cũng thế, Lại Diệp cũng thế, mà Nguyễn Hồng Mai thì cũng thế!
Dù sao thì người làm, trời thấy!
Thứ hai là ngày bắt đầu một tuần, cũng chính là ngày bận rộn nhất, mở cuộc họp suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ trưa. Sau khi n lảo đảo một cái, cả rời khỏi phòng họp, gần như mọi người đều không trở lại văn phòng mà hướng thắng đến căn tin.
Sau khi đi vào, dưới sự kiên quyết của tiểu Triệu và chị Lan, Lam Ngọc Anh được sắp xếp cho ngồi đợi ở một vị trí có ánh sáng tốt nhất, hai người bọn họ sẽ phụ trách đĩ lấy cơm giúp cô. Cho dù cô đã từ chối nhiều lần, nhưng tiểu Triệu đã dứt khoát lôi Hoàng Trường Minh ra, nói bọn họ cần phải chăm sóc cho bà bầu như cô, nên cô cũng chỉ đành ngoan ngoãn hợp tác.
Vi là cuộc họp của toàn thể tập đoàn, cho nên lúc này, gần như người trong toàn công ty đều ở đây, hàng ngũ đi lấy cơm cũng xếp rất dà Lam Ngọc Anh nhìn thấy ở phía xa, đột nhiên có một chút náo động trong hàng ngũ. Nhưng vì nhìn từ xa nên cũng không được rõ ràng cho lảm. Cô cũng không quá hóng chuyện, lôi điện thoại ra lướt xem một lượt tin tức nóng hổi, đợi đến khi ngẩng đầu lên, thì đã thấy chị Lan kéo theo tiểu Triệu với đôi mắt đỏ bừng, thở phì phò trở về.
‘Sau khi đặt khay cơm xuống, Lam Ngọc Anh vội vàng hỏi: “Chị Lan, tiểu Triệu sao thế?”
“Không sao!” Không đợi chị Lan trả lời, tiểu Triệu đã mở miệng đáp.
“Đúng, không có chuyện gì hết, là vừa rồi lúc lấy cơm, tiểu Triệu không cướp được đồ ăn với người ta nên không vui nổi ấy mài” Chị Lan cũng cười ha ha và nói phụ họa, sau đó đưa khay thức ăn và bộ đồ ăn cho cô: “Ngọc Anh, mau ăn cơm đi, buổi chiều còn phải làm việc nữa đó!”