Cũng không phải như vậy.
Nhưng bị anh nói như vậy, đúng là có chút buồn cười.
Lam Ngọc Anh cười đi ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Điều quan trọng là tôi đã từng hứa rằng sẽ không bao giờ để mất nó, cũng sẽ không bao giờ trả lại cho anh ấy.
Hóa ra đây chính là lí do khiến cô cố gắng để tìm lại chiếc vòng.
Mặc dù bốn năm trước hai người đã chia tay, hơn nữa cô còn nhìn thấy sợi dây chuyền có cùng kiểu dáng ở chỗ của Lê Tuyết Trình. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn đeo nó trên cổ, chưa bao giờ rời xa sợi dây chuyền đó. Đây gần như được coi là một chút kỉ niệm còn vương lại của đoạn tình cảm đỏ.
Sau khi nói xong, Lam Ngọc Anh thấy anh đang nhìn mình mới nhận ra hình như bản thân nói hơi nhiều. Cô vội vàng hạ ảnh mắt, không nói thêm gì nữa. Đồng tử Hoàng Trường Minh hơ co lại: “Chẳng lẽ sợi dây chuyền này là bạn trai tặng cho cô sao?” “Không phải.” Lam Ngọc Anh lắc đầu phủ nhận.
Cảm thấy định nghĩa như vậy có vẻ không đúng lắm, liền sửa lại: “Là bạn trai cũ.
Trong khoảnh khắc cô lắc đầu, Hoàng Trường Minh rõ ràng cảm giác lồng ngực như có thứ gì đó làm cho thắt lại, rồi sau đó không biết tại sao bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn đi. “Bạn trai cũ?”
Anh nhíu mày, ngoài ý muốn tò mò: “Là cô đá anh ta sao?” “Không phải.” Lam Ngọc Anh lại lắc đầu nói. “Vậy thì là anh ta đá cô?”
Nhìn thấy cô không nói gì, rõ ràng là đang thừa nhận điều đó. Hoàng Trường Minh thuận miệng hỏi: “Tại sao lại chia tay? Anh ta có người phụ nữ khác à?” “Có thể coi là vậy” Lam Ngọc Anh mập mờ trả lời.
Nên coi là như vậy, lúc trước anh đưa ra lời đề nghị chia tay với cô, nói rằng không muốn chơi đùa trò chơi tình cảm này nữa, muốn lựa chọn vợ tương lai cho bản thân. “Thứ đồ của loại đàn ông khốn nạn đó tặng cho cô mà cô còn coi như bảo bối, nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài để tìm. Anh ta đã bỏ rơi cô rồi, cô còn giữ món đồ này làm gì?” Hoàng Trường Minh nhíu mày trầm giọng nói.
Lam Ngọc Anh mở to mắt, dường như bị câu loại đàn ông khốn nạn từ miệng anh nói ra làm cho kinh ngạc.
Tự mình nói mình là loại đàn ông khốn nạn? “Sao? Chẳng lẽ anh ta không phải loại đàn ông khốn nan à?”
Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, giọng điệu Hoàng Trường Minh càng thêm phần trầm lặng. Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, cố gắng phát ra vài tiếng khô khan: “Ừm… Đúng là… Loại đàn ông khốn nạn”
Nghe cô nói như vậy, Hoàng Trường Minh mới giãn chân mày ra một chút.
Lam Ngọc Anh lén lút liếc nhìn anh rồi lại nhanh chóng thu tầm mắt trở về. Cúi đầu nhìn sợi dây chuyền vẫn nằm chặt trong tay, cô bước đến trước gương, cúi xuống, muốn đeo sợi dây chuyền lên lần nữa. Nhưng không nhìn rõ được phía sau vì vậy đeo vòng có chút khó khăn. Cô cố gắng dùng tay sờ đến móc khóa phía sau của vòng để đóng vào. “Để tôi giúp cô.”
Bỗng đằng sau nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Một bóng hình cao lớn bao phủ người cô, cô vội lắc lầu: “Không cần đâu.”
Lời vừa thốt ra, Hoàng Trường Minh đã vươn bàn tay to lớn của mình tới.
Lam Ngọc Anh đành vén tóc của mình sang một bên, nhìn vào bên trong gương thấy anh đang duỗi tay giúp cô cài móc khóa dây chuyền. Lúc cài xong, bàn tay thô ráp của anh như vô ý lướt nhẹ qua da cô, làm cho vùng đó hơi ửng đỏ lên.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, vùng da sau cổ của cô trắng nõn như phát sáng trong rất mê người.
Bởi vì dáng người cao lớn nên trong tầm mắt của Hoàng Trường Mình vừa vặn có thể nhìn thấy bộ ngực đang phập phồng của cô.
Không khỏi nhớ tới cảnh kịch liệt ở trên giường trước đó, cô lộ ra viền áo màu đen bên trong. Lại cảm giác thấy bụng dưới bắt đầu căng chặt, yết hầu nổi lên liên tục lên xuống. Anh cố gắng quay mặt đi rời tầm mắt.
Chỉ có điều chỉ sau hai giây, lại không nhịn được quay lại nhìn.
Đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm híp lại, dừng lại trên sợi dây chuyền lủng lẳng trên xương quai xanh của cô. Nghĩ đến nguồn gốc của chiếc vòng cổ mà trước giờ cô coi như bảo bối, anh khinh thường nhếch khỏe môi.
Hoàng Trường Minh biết đó là hàng hiệu xa xỉ, đắt tiền, trong giờ giải lao các nhân viên nữ cũng thường xuyên bàn luận về những thứ như này.
Nhưng khi nhìn thấy ở cự li gần như thế này, nhìn thấy sợi dây có hình bông hoa mặt trời, đầu anh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh có vẻ hơi khác thường liền hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh không sao chứ?” “Tôi hơi đau đầu” Hoàng Trường Minh giơ tay xoa nhẹ hai bên thái dương.
Lại nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ cô, cảm giác đau nhói ấy lại một lần nữa ập đến. “Tôi đi tìm cho anh chút thuốc giảm đau nhé?” Lam Ngọc Anh vội vàng nói.