Trịnh Phương Vũ cất điện thoại vào túi, nhún vai: “Chị Tuyết Trinh, chị còn nói được gì nữa! Với đoạn ghi âm này, người làm cũng xác nhận là chị, là chị ghét Ngọc Anh nên mới hại cô ấy, nhưng hết lần này đến lần khác lại đổ tang vật lên đầu em, em cũng quá oan ức rồi! Hơn nữa, đứa bé của Ngọc Anh thực ra không mất, mà vẫn đang yên ổn ở trong bụng cô ấy”
Lê Tuyết Trình nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở to, cô ta vô thức quay đầu nhìn bụng của Lam Ngọc Anh ngồi đối diện.
Bởi vì cũng chưa nhiều tháng, quần áo có chút rộng thùng thình, nhìn không ra rốt cuộc có thai hay không, nghe xong lời của Trịnh Phương Vũ, cô ta mới chợt nhận ra mình thật sự bị lừa!
Cái gì mà tố cáo một chút, chẳng qua là để kéo cô ta xuống nước mà thôi Lê Tuyết Trinh nghiến răng nghiến lợi, buột miệng nói: “Ông nội, bố, hai người bọn họ cố ý tính kế với con!”
‘Vừa nói xong, cô ta lập tức hối hận, giải thích như vậy lúc này dường như lại là thừa nhận.
Quả nhiên, vẻ mặt Lê Hoài Lâm nhìn cô ta so với lúc nãy còn khiếp sợ hơn, gắn từng chữ dường như không dám tin: “Tuyết Trinh, chuyện thuốc chuột lần trước thật sự là con làm, không liên quan đến Phương Vũ?”
“Con…” Lê Tuyết Trinh hốt hoảng.
Ông cụ Sang trầm mặc cũng không ngừng lắc đầu, đường nét trên mặt đều như đang thở dài: “Tuyết Trinh, cháu làm ông quá thất vọng rồi. Ông luôn nghĩ cháu là người hiểu chuyện và lương thiện nhất, nhưng cháu… Sao cháu và mẹ đều có tâm tư ác độc như vậy chứ?”
“Rõ ràng cô là chị họ của Phương Vũ, sao có thể hại con bé như thế chứ!
Lê Hoài Phương vốn đã oán hận từ lâu, càng không bỏ qua cơ hội Lê Tuyết Trinh có trăm miệng cũng không thể phản bác được, chỉ có thể nhẩm mắt thừa nhận chuyện này.
Cô ta đi vòng qua bản ăn, bước nhanh đến giữa Lê Hoài Lâm và ông cụ Sang, nửa ngồi xổm trên chân, nước mắt chực trào ra, nói với giọng thú nhận: “Bố, chỉ là con nhất thời nghĩ quẩn! Lam Ngọc Anh cướp Trường Minh từ tay con, lại đàng hoàng bước vào nhà họ Lê chúng ta, bố và mẹ đến tình trạng hôm nay, trong lòng con thật sự không dễ chịu, mới làm ra chuyện sai lầm này.
Cũng may là không gây ra hậu quả gì không thể sửa chữa, bố tha thứ cho con được không? Bố, thực ra con đã sớm hối hận trong lòng rồi. Con là con gái của bố, bố là người biết rõ nhất con là người thế nào, đúng không?”
Nhìn thấy con gái khóc lóc, trong lòng Lê Hoài Lâm không tránh khỏi có chút mâu thuẫn, Lê Tuyết Trinh coi như đã khiến người khác đồng tình, thậm chí vẻ mặt của ông cụ Sang ở bên cũng buông lỏng, “Không chỉ có vậy”
Đột nhiên, một giọng nam trầm tĩnh vang lên.
Vừa nãy khi hai người Trịnh Phương Vũ và Lê Tuyết Trinh giãng co, chẳng ai để ý đến Hoàng Trường Minh đã rời khỏi nhà ăn từ lúc nào.
Bây giờ anh quay về, mang theo một phần văn kiện từ trong xe ra, để lên mặt bàn ăn cơm: “Vợ cũ của Lam Khải Dương chính là Lại Diệp, bà ta đã từng thuê người bắt cóc Ngọc Anh. Trong chuyện này chú Lâm cũng được xem như là nhân chứng, ông ấy tương đối hiểu rõ mọi chuyện”
“ỪZ Lê Hoài Lâm gật đầu, lộ ra vẻ khó hiểu, ông ấy không hiểu sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này với ý gì ”
Trái lại, Lê Tuyết Trinh trốn bên cạnh nãy giờ, trong lòng cô ta hơi trầm xuống Hoàng Trường Minh ngồi lại ghế ăn, ngón tay anh gõ nhẹ lên túi văn kiện, sau đó cả người ngả về sau: “Vài ngày trước, Lam Khải Dương quyết định đi Úc định cư, trước khi đi, ông ấy đã kiểm kê lại tất cả tài sản trong tay, nhưng lại đột nhiên phát hiện dư ra một khoản tiền ba mươi lăm tỷ, theo như những gì được biết thì Lại Diệp để người đứng tên số tiền này là ông ấy, vì cảm thấy khoản tiền này khá kỳ lạ nên đã giao cho tôi toàn quyền điều tra”
“Sau khi điều tra xong, tôi biết được rằng số tiền đó có liên quan đến Sunny!”
Chuyện này thì liên quan gì đến Tuyết Trinh chứ?” Lê Hoài Lâm giật nảy cả “Đúng thế!”
Hoàng Trường Minh mím môi, giọng nam trầm nhưng lại mạnh mẽ: “Trong thời gian bị bắt thì Lại Diệp đã khai ra hết. Vốn dĩ số tiền kia là do bà ta giữ, chính là vì sợ một ngày bản thân sẽ bị cảnh sát bắt, cho nên bà ta đã âm thầm chuyển sang danh nghĩa của chồng cũ là Lam Khải Dương. Mà lúc trước, kẻ sai khiến bắt cóc Ngọc Anh đều là do Sunny kia đứng ở phía sau bày mưu đặt kế, số tiền đó được dùng để trả tiền công cho bà ta, đồng thời hứa rằng sẽ: cứu được con gái Lam Ngọc Thiên của bà ta, cho họ một số tiền lớn để chạy trốn ra nước ngoài, sống vui vẻ qua ngày, hơn nữa..”