Trên thực tế, sau khi Tiểu Lưu rời đi, Trần Phong Sinh đã rơi vào tình trạng đấu tranh nội tâm do dự rất lâu trước khi quyết định đồng ý. Rốt cuộc đây là một điều rất áp lực. Anh ấy là một bác sĩ và trên người có trách nhiệm. Nhưng anh ấy cũng là một bệnh nhân và trách nhiệm đó liên quan đến lương tâm của anh ấy.
Bên kia thang máy mở ra bệnh nhân mặc áo phẫu thuật bị y tá đẩy qua trông rất yếu ớt, miệng và mũi vẫn đeo mặt nạ dưỡng khí thở ra từ từ. Cậu bé ngồi trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc bên cạnh cô lập tức bật dậy chạy đến và gọi mẹ.
Trần Phong Sinh cũng sải bước đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú trông càng nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh cẩn thận hỏi: “Chị ơi, tôi sẽ hỏi chị một lần cuối cùng, chị rất muốn tôi phẫu thuật cho chị sao?”
‘” Cô ấy năm trên giường đẩy gật đầu. Trần Phong Sinh nhíu mày, ánh mắt giữa lông mày không giãn ra mà càng thêm ngưng trọng “Tôi bị bệnh AIDS.
Người ta thường gọi là AIDS. Đây là bệnh nan y. Quá trình tiến hành phẫu thuật lồng ngực cho cô đều có kèm theo xác suất lấy bệnh, bởi rất nhiều yếu tố. Điều đó nguy hiểm ở mức độ lớn. Mặc dù tôi sẽ đeo hai lớp găng tay trong quá trình phẫu thuật, nhưng đôi khi tôi sẽ bị trây xước nếu chạm vào vật sắc nhọn. Trong trường hợp đó, nhiễm trùng máu sẽ dễ dàng xảy ra…. Chị có còn chắc chắn làm nữa không?”
Trương Tiểu Du bất giác siết chặt tay khi nghe anh nói. Giống như những y tá khác, tất cả đều nhìn bệnh nhân với hơi thở dồn dập, chỉ thấy chị ấy khó nhọc gật đầu “Tôi chắc chắn. Bác sĩ Trần tôi tin anh”
Từ từ, sương trắng trên mặt nạ dưỡng khí tăng lên nhanh chóng, cô gái cố gắng nhếch khóe miệng “Nếu không phẫu thuật tôi có thể sẽ chết. Cho dù không may bị nhiễm trúng thì cũng là số phận của tôi. Tôi sẽ không trách anh”
Tuy rằng giọng điệu yếu ớt nhưng đôi mắt nhìn anh lại kiên định phi thường Trần Phong Sinh cả người chấn động. Tất cả đông nghiệp trong bệnh viện đều giống như tránh anh, vì sợ bị anh lây bệnh nhưng người này lại kiên quyết muốn anh phải mổ cho chị ấy Vì cô ấy tin vào chính mình. Yết hầu của anh nhô ra lăn dài, đôi mắt đào.
hoa tỏa sáng lấp lánh giống như những vì sao lạnh lẽo trong đêm đông. Trần Phong Sinh bắt tay chị gái giọng nói trầm ấm vô cùng đáng tin “Chị ơi vậy chúng ta bắt đầu phẫu thuật thôi”
“Tốt” Chị gái cười gật đầu.
Khóe môi Trần Phong Sinh giật giật ngẩng đầu lên nghiêm mặt nói: “Tiến vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị cho ca phẫu thuật.”
Cô y tá đẩy giường ngay lập tức đáp lại, không hề nhiều lời, nhanh chóng đẩy chị gái vào phòng mổ.
Trần Phong Sinh xoay người, đôi mắt đào hoa ngưng lại. Trương Tiểu Du tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn vào trong con ngươi đen kịt của anh, hai mắt sáng ngời ôm lấy hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ của anh: “Cầm thú, em sẽ chờ anh ở bên ngoài.”
Anh thực hiện ca mổ bên trong và cô sẽ đi cùng anh ở bên ngoài.
“Tốt” Trần Phong Sinh cong môi. Nhìn thấy anh bước vào phòng phẫu thuật trong bộ đồ màu xanh lá cây, Trương Tiểu Du không kìm được mà lại đưa tay ra.
Có thể có bệnh nhân AIDS phẫu thuật nhưng tuyệt nhiên không có bác sĩ AIDS phẫu thuật, điều này đòi hỏi anh ta phải có tâm lý vững vàng. Cô biết rằng điều này khác với rất nhiều cuộc phẫu thuật trước đó anh đã làm. Nó không chỉ là một cuộc phẫu thuật, nó còn giống như một trận chiến hơn. “Chờ anh.”
Trần Phong Sinh nhướng mày quay đầu lại. Mặc dù trong hành lang không chỉ có hai người bọn họ, ngoài y tá và nhân viên vệ sinh còn có các bệnh nhân khác, nhưng cô vẫn kiễng chân lên móc cổ anh đặt lên môi mỏng của anh một nụ hôn. Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng không ngờ lại được anh ôm vào lòng. Khi kết thúc nụ hôn, đôi mắt đào hoa quyến rũ của Trần Phong Sinh nhìn cô chẵm chắm, lông mày nhướng cao hơn trước rất nhiều, anh lười biếng thỏa mãn mà an ủi “Cách động viện này tất được lòng anh”
Khuôn mặt xấu hổ của Trương Tiểu Du không thể ngẩng lên được nữa.
Nắm đấm nhỏ nhẹ đập vào ngực anh thúc giục anh nhanh chóng vào phòng mổ. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh biến mất trong phòng mố, cô đứng lặng người, hít sâu một hơi nắm chặt hai tay.
Thời gian chờ đợi chắc chản luôn là quãng thời gian khó khăn nhất đối với mọi người.
“Cô giáo Trương…”