Lâm Ngọc Anh nghe vậy, không khỏi nhìn lại Lâm Ngọc Thiên. Ngục giam đều là nỗi ác mộng đáng sợ đối với mỗi người, hơn nữa lại còn là Trung Quốc ở thời đại này. Chẳng qua dù có cảm khái nhưng cô cũng không cảm thấy đồng tình chút nào, chuyện này đều là Lâm Ngọc Thiên gieo gió gặt bão, cũng là trừng phạt cô ta đáng phải nhận.
Hoắc Trường Minh bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh: “Chỉ dưới ba năm, vậy còn không phải quá nhẹ nhàng đối với cô ta à!”
Lâm Ngọc Anh và vị cảnh sát kia không khỏi nhìn về phía anh, không rõ lời anh có ý gì.
“Cho chúng tôi vào nói mấy câu với cô ta đi.” Hoắc Trường Minh nói.
“Được!” Cảnh sát gật đầu, đẩy cửa ra, đi vào vỗ vỗ người đồng nghiệp đang ghi chép rồi cúi xuống nói hai câu, tạm thời dừng công việc, sau đó nói: “Tổng giám đốc Hoặc, chúng tôi ở bên ngoài canh, có chuyện gì thì có thể gọi chúng tôi ngay lập tức!”
“Được, làm phiền rồi!” Hoắc Trường Minh gật đầu. Sau khi cửa đóng lại, Lâm Ngọc Thiên cũng ngước mắt lên.
“Anh Trường Minh”
Nhìn thấy Hoắc Trường Minh, cô ta kìm lòng không đậu gọi anh, lại lập tức nhìn sang người đứng bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Ngọc Anh!”
“Lâm Ngọc Thiên, sao cô lại có thể làm ra chuyện tảng tận lương tâm như thế này!” Lâm Ngọc Anh đón ánh mắt tràn đầy oán hận và khủng hoảng kia, cô giận dữ nói: “Đâm vào người ta, chẳng những không xuống xe xem xét thương thế mà lại lái xe chạy thẳng đi, còn hủy diệt chứng cớ, mặc dù cô không báo nguy thì cũng phải gọi 119 chứ! Cô đâm trúng một đứa trẻ đấy!”
Lại nhắc tới trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia, cảnh tượng đứa nhỏ nằm giữa vũng máu tươi vẫn hiện rõ trong tâm trí cô. Nỗi kinh hoàng tận đáy lòng vẫn còn rõ ràng như trước, lúc trước cô không biết thân thế của đứa bé thì chỉ cảm thấy rất khổ sở, hiện tại đã biết, vì đã làm một người mẹ, tình thương của người mẹ khiến cô càng cảm thấy phần nộ hơn.
Ở bên cạnh, Hoắc Trường Minh đứng ôm tay dựa vào ghế ngồi, vẫn luôn trầm mặc không nói. Đôi mắt thâm sâu khẽ nheo lại, không biết nghĩ đến cái gì.
Lam Ngọc Thiên cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, hai tay đan chặt vào nhau.
Cô ta hoảng sợ củi đầu lẩm nhẩm mấy câu: “Tôi nào có biết được, lúc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ là tôi quá sợ hãi mà thôi.”
“Cô chỉ cần nói một câu rằng cô quá sợ hãi là mọi chuyện coi như xong sao?” Lam Ngọc Anh cảm thấy chính mình sắp bị lửa giận thiêu đốt, giọng nói cũng hơi nâng cao đôi chút: “Lam Ngọc Thiên đó chỉ là một đứa trẻ, là một sinh mạng đó.
Cô chỉ biết rằng nếu như mình không có phát hiện kịp thời thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Tôi biết tôi không đúng khi đụng phải người khác rồi bỏ chạy, không phải tôi vừa mới nói sao, là do tôi quá sợ hãi! Hơn nữa không phải bây giờ đứa bé đó đã bình an vô sự rồi sao?” Lam Ngọc Thiên hạ thấp giọng, nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Trường Minh đang đứng bên cạnh, sau đó run rẩy khóc thút thít: “Anh Trường Minh em không có cố ý, anh đừng cho cảnh sát bắt em được không? Nể phần tình cảm mà em dành cho anh, anh hãy coi như em chỉ làm sai một chuyện có được không?”
“Lam Ngọc Thiên
Hoàng Trường Minh cuối cùng chậm rãi lên tiếng.
Thấy anh gọi tên mình, Lam Ngọc Thiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, cho rằng mình đã thật sự khiến anh động lòng. Ai ngờ anh lại chỉ cười lạnh lùng rồi trầm giọng nói: “Cô thật sự chỉ gây tai nạn xong rồi bỏ chạy sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta bỗng cứng ngắc lại, nhanh chóng cụp mắt xuống rồi vừa khóc vừa không ngừng lặp lại: “Anh Trường Minh em xin lỗi, anh tha thứ cho em đi mà.