Đồng hồ sinh học của cô gần như đã được điều chỉnh theo khung thời gian cố định, mỗi tối cứ đúng vào thời gian này, cô đều sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Tắt TV đi, buông điều khiển rồi đứng dậy, Trương Tiểu Du nhìn sang phòng , bên trong vẫn còn ánh đèn, vừa nấy mới cất thanh long cho cô ăn xong, Trần Phong Sinh đem đĩa trái cây vào đây sao từ nấy giờ vẫn chưa ra ngoài?
Cô nghỉ ngờ bước sang đo.
Chỉ thấy phòng bếp không có ai, nhưng lại có một bóng người cao lớn ở ngoài ban công.
Trương Tiểu Du nhíu mày, không nhịn được đi tới, xuyên qua khe hở của cửa kính đang mở, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá bay lơ lửng trong không khí.
Trước khung cửa sổ, Trần Phong Sinh đang dựa vào tường giống như lần trước, trên tay cầm một điếu thuốc, khói thuốc màu trắng dưới anh đèn hiện lên rất rõ ràng.
Anh lại hút thuốc.
Một làn khói thuốc phun ra, hơi thở ni-cô-tin tràn ngập dạ dày.
Trần Phong Sinh rất không vui Quả thật, ly hôn đối với Tống Giai Lệ mà nói là một lựa chọn tốt, so với việc tiếp tục đau khổ trong cuộc hôn nhân với Nguyễn An chỉ bằng sớm chấm dứt thì hơn, tuy rãng cái giá phải trả là một cuộ hơn nhân ngắn ngủi thất bại cùng với thân phận là phụ nữ đã ly hôn.
Nếu như không biết việc đó, Trần Phong Sinh chỉ cảm thấy mọi người đều đã là người trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm với lựa chọn và việc làm của mình, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, anh không thể không chịu ảnh hưởng, không tự trách bản thân.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Trần Phong Sinh liếc nhìn, là cuộc gọi từ bệnh viện, anh liền nhấn nghe rồi đặt lên tai, “Bệnh nhân ở giường 23 đã lớn tuổi, cần phải chú ý nhiều hơn! Đặc biệt là 24 tiếng sau phẫu thuật là thời kỳ nguy hiểm, vô cùng quan trọng, trừ thuốc kháng tiếu cầu, cần chú ý nhiều đến huyết áp, quan sát nước tiểu đế tránh phát sinh nhiều biến chứng sau phẫu thuật tim! Nếu xuất hiện triệu chứng phát ban, lốm đốm da hoặc bầm máu, phải kịp thời thông báo cho tôi!”
Cúp điện thoại, anh lại tiếp tục rít thêm một hơi thuốc.
“Cầm thú…”
Đợi anh hút xong một điếu thuốc, chuẩn bị lấy điếu thứ hai từ trong bao thuốc, Trương Tiểu Du không nhịn được phải lên tiếng Bởi vì để khói nhanh tản đi nên anh mở rộng cửa số, bên ngoài tương đối ồn ào không nghe thấy tiếng bước chân cô đang tới, lúc này vừa nghe cô gọi, anh đã vội vàng đứng dậy quay đầu nhìn lại Nhanh chóng đặt điếu thuốc chuẩn bị châm lửa trên tay về lại, anh vươn tay gạt đi phần sương khói còn sót, nhíu mày nói, “Cá vàng nhỏ, xin lỗi eml”
Trương Tiểu Du biết anh đang ám chỉ việc hút thuốc.
‘Sờ sờ vào bụng mình, cô nhẹ nhàng lắc đầu với anh, đi đến đặt bao thuốc trong tay sang một bên, sau đó dựa sát vào lòng anh, “Cầm th phải anh có nhiều ca phẫu thuật lắm không? Người bệnh vừa rồi mà anh nhắc đến trên điện thoại có phải bệnh tình trở nặng, xảy ra vấn đề gì khó giải quyết không?”Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
‘Vừa nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, nghĩ răng anh đang bị áp lực công bệnh nhân lớn tuổi vừa nhắc đến trong điện thoại kia khiến cô liên tưởng ăn người bệnh lớn tuổi đầu tiên từng ra đi trong tay anh, vậy nên cô rất lo lắng.
“Không sao đâu!” Trần Phong Sinh mím môi.
Anh biết cô hiểu lâm nhưng cũng không giải thích ngay.
Trần Phong Sinh nhìn ra màn đêm ngoài cửa số, hỏi, “Đã mười giờ rồï?”
“Ừ!’ Trương Tiểu Du gật đầu Nghe vậy, Trần Phong Sinh lập tức kéo cô ra khỏi ban công, “Vê ngủ đi, em bé cũng buồn ngủ rồi!”
Tiện đường tắt đèn phòng bếp, hai người cùng trở về phòng ngủ.
Trương Tiểu Du bị anh quấn trong chăn như một cái kén, sau đó lại bị anh ôm trọn cả người vào trong ngực, trán đặt trên phần mềm mại nhất ngay yết hầu anh, cánh tay rắn chắc của anh đắt trên eo cô.
Trong ánh trăng mờ ảo, cô nhìn ngũ quan tuấn tú của anh gần trong gang tấc, lông mi khẽ chớp.
Cô muốn vươn tay xoa xoa nếp gấp ngay ấn đường giữa đôi chân mày, chỉ vừa động đậy Trần Phong Sinh liền nhướng mày hỏi cô, “Không ngủ được thì muốn vận động một chút à?”
“Ngủ!” Trương Tiểu Du mặt đỏ bừng.
Trong màn đêm, hai người ôm lấy nhau dần chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm buông xuống, khu chung cư Lâm Giang.