Không có gì bất ngờ xảy ra thì tuy chỉ có hai người bọn họ nhưng Trần Phong Sinh vẫn làm một bàn đầy đồ ăn, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, bữa sau không giống bữa trước, cũng không biết anh học được từ nơi nào nữa.
Trương Tiểu Du máy móc ngồi ở trên ghế, toàn bộ quá trình đều không ngẩng đầu.
Hai người không ai nói gì, nhưng đôi đũa của Trân Phong Sinh vẫn không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của cô, dù cho cô không ngước mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cười như không cười từ phía đối diện.
Cuối cùng ăn xong một bát cơm, Trương Tiểu Du buông đũa trong tay xuống: “Tôi ăn no rồi, vê phòng ngủ đây!”
“Ừ”’ Trần Phong Sinh tựa vào ghế ăn cơm Thấy thế, Trương Tiểu Du ấp úng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Cô tắm rửa đơn giản xong thì sấy khô tóc rồi đi ra khỏi phòng tắm, lúc vừa mới thay áo ngủ xong xốc chăn trèo lên giường thì nghe thấy tiếng khóa cửa phòng bị vặn mở ra.
Sau đó, là tỉ g cửa bị mở ra.
Trương Tiểu Du giật mình nhìn lại, nhìn thấy trong đôi tay thon dài như ngọc của anh là một chiếc chìa khóa nhỏ, cuối cùng cô cũng biết đêm qua anh vào bằng cách nào rồi, chỉ là không nghĩ tới cô còn chưa đi ngủ, anh vậy mà đã dám trắng trợn đi vào!
Cô không khỏi trừng lớn mắt: “Cầm Thú, tôi muốn đi ngủ, anh vào đây làm gì?
Trần Phong Sinh không có ý trả lời cô mà lập tức bước về phía cô, lúc hai chân dài đứng bên kia giường, anh giơ tay bất đầu cởi cúc áo sơ mi trên người, một cúc, hai cúc, ba cúc…
Cô trơ mắt nhìn anh cởi áo sơ mi xám ra, sau đó lại bắt đầu cởi thất lưng!
Giống như vào sáng nay, anh cởi hết sau cùng chỉ còn lại một chiếc quần tam giác, làn da màu đồng cổ cứ thế bại lộ dưới ánh đèn và trong mắt cô, bầu không khí đều vì hormone mãnh liệt tản ra từ người anh cùng dáng người hoàn mỹ mà tăng thêm mấy phần mập mờ.
Bên kia chăn bị Trần Phong Sinh giơ tay nhấc lên.
Trương Tiểu Du thiếu chút nữa bị anh chồm tới, cô khẩn trương lại bối rối kêu lên: “Này, anh lên giường tôi làm gì!”
Vừa dứt lời, ánh đèn trên đình đầu liền bị chăn che mất, Trần Phong Sinh duỗi cánh tay dài đến, lấy một tư thế cấm phản kháng mà kéo cô vào trong ngực mình.
Môi mỏng dán ở bên tai cô, giọng nói trầm thấp lại lười biếng vang lên: “Em nói xem anh có thể làm gì, đêm khuya trên giường, anh đương nhiên là muốn đi ngủ cùng vợ con mình rồi!”
“… Trương Tiểu Du nắm chặt hai tay, máu nóng toàn thân dồn lên não, sau đó sôi trào hừng hực, cô gần như không chịu nổi mà thốt lên: “Cầm Thú, anh đừng tưởng răng lúc chập tối anh nói một đống lời chẳng hiểu ra sao như thế là có thể muốn làm gì thì làm nhé! Anh đã có cô Tống rồi, lại còn muốn cả tôi và con, anh cho là anh là ai hả, rốt cuộc thì anh coi tôi là gì hả?”
“Là vợ anh đó” Trần Phong Sinh chậm rãi trả lời.
Trước mắt Trương Tiểu Du thiếu chút nữa biến thành màu đen.
Ánh mắt Trần Phong Sinh sáng quắc đảo qua trên mặt cô, giống như muốn thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, sau đó anh nhếch môi nở nụ cười, là tiếng cười trầm thấp mà vui vẻ truyền từ lồng ngực đến cổ họng.
Bàn tay to của anh vuốt ve đầu cô như đang cưng chiều thú cưng, giọng điệu đầy ẩn ý: “Anh biết trong đầu chú Cá Vàng Nhỏ em đang suy nghĩ những gì, ngày mai anh sẽ cho em một lời giải thích, nhưng hiện tại, em đi ngủ cho anh!”
Trương Tiểu Du cắn răng căm giận trừng anh.
Bàn tay to của Trần Phong Sinh bị cô hất ra, nhưng anh lại không có vẻ gì là không vui, trong đôi mắt đào hoa vẫn luôn sáng lấp lánh, anh kéo chăn bên cạnh đến, nhíu mày, uy hiếp nói: “Tuy không thế thật sự động vào em, nhưng anh có cả 100 cách để hành hạ em! Cá Vàng Nhỏ, nếu em không tin thì có thể thử xem!”
Trương Tiểu Du vẫn trừng anh, nhưng trong mắt đã lộ vẻ khiếp sợ.
Ở phương diện nào đó thì cô có thể coi như rất hiểu anh, trước kia về chuyện này, anh luôn có rất nhiều cách để dẫn vặt cô, nếu anh thật sự nói như vậy, vậy thì tuyệt đối không phải chỉ là nói đùa không thôi Trương Tiểu Du cần chặt răng, biết mình không có cách nào kháng cự, chỉ đành kéo dãn khoảng cách, quay lưng lại nằm ở bên kia giường lớn, sát ở mép giường, muốn cách anh xa nhất có thể.