Lam Ngọc Anh cảm giác có cái gì đó đè vào cuống họng.
Cô ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đậu Đậu, giơ tay ôm cậu bé lại, “Đậu Đậu, cô muốn ôm con……”
Kéo cơ thể nhỏ bé sáp vào ngực mình, đau lòng dùng tay vỗ vỗ lưng cậu.
Chắc là Đậu Đậu đang không hiểu vì sao cô lại muốn ôm mình, xung quanh có rất nhiều người nhìn hai người họ, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt lại đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn không kìm chế được sự ngượng ngùng, cậu e dè hỏi cô một câu, “Có thể moa moa một cái không?”
Lam Ngọc Anh mỉm cười, hỗn hai cái vào hai bên má câu.
Lúc quay lại phòng bệnh, Đậu Đậu không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả tại cũng đỏ tía lên. Lam Ngọc Anh đem hộp cơm đi rửa sạch sẽ, Đậu Đậu ỷ lại ngồi dựa vào bên cạnh cô, đợi cô rửa xong, liền chui tọt vào lòng cô.
TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, một lớn một nhỏ tựa vào nhau ngồi trên ghế salon, nếu như bây giờ Đậu Đậu không mặc bồ đồ của bệnh nhân, có lẽ chúng ta sẽ cho rằng hai người đang thoải mái ngồi với nhau ở nhà.
Đậu Đậu ngoài trừ lúc trong công viên bộc lộ đôi chút cảm xúc của mình, ngoài ra vẫn cố giữ nụ cười mỉm trên miệng.
Nắm lấy một ít tóc của cô khen, Đậu Đậu hớn hở nói, “Bố quả nhiên không gạt Đậu Đậu!”
“Hửm?” Lam Ngọc Anh nhưởng mày.
“Baba nói, muốn Anh Anh tới thăm, chỉ cần bố không có mặt ở đây là được.”
Lam Ngọc Anh không chắc chắn hỏi, “Bố con…… Nói vậy thật à?”
“Vâng!” Đậu Đậu gật đầu.
Giơ tay nâng cằm lên, trên gương mặt lộ ra vẻ sùng bái vài yêu thương, giọng nói trong trẻo cất lên, “Bố lợi hại lắm đấy! Lúc trước bố còn nói nhất định phải giữ Anh Anh lại, quả nhiên Anh Anh không đi nữa!”
“Đậu Đậu, con vừa nói gì cơ?” Lam Ngọc Anh chợt mơ hồ.
Đậu Đậu dường như ý thức được mình đã nói sai, bàn tay trắng nõn mủm mỉm che miệng lại.
Đôi mắt đen to tròn vì hoảng hốt mà liếc tới liếc lui, lập tức, giả vờ gáp một cái, “Đậu Đậu buồn ngủ rồi ~”
Dỗ Đậu Đậu ngủ, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Trước cổng lớn bệnh viện vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, cô trực tiếp cầm lấy hộp cơm leo lên xe.
Lam Ngọc Anh cẩn thận nhớ lại, ngày đó đến Hoàng Đổng phỏng vấn gặp anh ấy, hai người gần như đồng thời từ trong thang máy đi ra, Diệp Tấn đi đằng sau còn cùng anh ấy ăn cơm, bây giờ nhớ lại, hình như là hoàn toàn trùng hợp, mà Hoàng Đổng còn đột ngột lật lọng, lẽ nào thực sự có liên quan tới anh ấy sao…….
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, hướng về phía trước nói, “Chú tài xế, phiền chủ đổi địa chỉ giúp, đến tòa cao ốc của
Hoàng thịt” Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa cao ốc của Hoàng thị.
Sau khi nhận lại tiền lẻ, Lam Ngọc Anh xuống xe đi vào trong, đến quầy lễ tân nói lý do mình tới đây, không ngoài dự liệu, nhân viên lễ tân đã từ chối cô, lý do là không có hẹn trước.
Cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trường Minh, rất nhanh sau đó bên kia bắt máy.
“Hoàng Trường Minh, anh đang bận gì à?” Lam Ngọc Anh cắn môi, trực tiếp nói rõ, “Em có chút chuyện muốn hỏi anh, bây giờ em đang ở dưới lầu……
“Anh biết rồi.” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại hai giây, nhân viên lễ tân bước lại gần tôi, mỉm cười nói, “Cô Lam, mời cô đi bên này!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng đi về phía thang máy.
Văn phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất, cửa đang đóng chặt, cô gõ cửa, bên trong truyền đến một từ rất trầm tĩnh: “Vào”
Lam Ngọc Anh đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.