Chương 310: Người đêm qua là cô
Hoàng Trường Minh tựa lưng vào tường như thể đang chờ ai đó, một tay kẹp thuốc lá, làn khói trắng mờ ảo bay ra từ đôi môi mỏng của anh.
Anh bắn tàn thuốc vào thùng rác đặt bên cạnh, nhếch môi nói: “Cô đi toilet lâu quá đấy. “ờm.” Lam Ngọc Anh cố gắng làm cho mình trở nên tự nhiên.
Hoàng Trường Minh híp mắt, ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấu con người cô. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, hơi rũ mi mắt: “Lát nữa cô nói là anh sẽ đến đây đón Đậu Đậu. Anh cũng đi toilet hả? Thế thì anh đi đi, tôi đi xong rồi nên xin phép về trước.
Nói xong, cô đang định rời đi, chẳng qua lúc đi ngang qua bên cạnh anh, cổ tay của cô đã bị cầm lấy, sau đó bị kéo vào nhà vệ sinh nam bên cạnh. “Anh làm gì...
Lam Ngọc Anh mở to mắt, vừa giãy dụa vừa khẽ kêu lên. Trong toilet có người vừa “hành sự” xong, đang thắt dây lưng thì thấy hai người họ, không khỏi giật mình chạy ra ngoài. Hoàng Trường Minh xoay người đóng cửa, dụi tắt tàn thuốc bắn vào thùng rác, đẩy cô tựa lưng lên cửa.
Khuôn mặt cương nghị của anh áp sát vào mặt mình, thân thể Lam Ngọc Anh cứng đờ: “Hoàng Trường Minh, anh định làm gì
Bởi vì anh vừa hút thuốc lá nên hormone đàn ông trên người anh hoàn toàn bùng nổ, khiến cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Có lẽ lúc đó, anh bị thuốc ảnh hưởng nên không tỉnh táo, nhưng cô thì lại rất tỉnh táo. “Người đêm qua có phải là cô không?” Giọng nói trầm thấp bỗng vang lên. “... Cái gì?” Lam Ngọc Anh thót cả tim.
Hoàng Trường Minh chống hai tay bên cạnh cô, con người co rụt lại: “Người trên giường tôi đêm qua có phải là cô không?” “Tôi không hiểu anh đang nói gì... Lam Ngọc Anh quay mặt sang chỗ khác. “Không hiểu à?” Hoàng Trường Minh nhướng mày. “Không hiểu.” Cô liếm đôi môi khô khốc vì căng thẳng, nhưng lòng tay lại mướt mồ hôi. “Không sao, tôi có thể nói cho cô nghe." Hoàng Trường
Minh nhếch môi cười, kiên nhẫn giải thích cho cô: “Đêm qua tôi bị bỏ thuốc, loại thuốc này cần phải makelove thì mới giải tỏa được. Có người đã cùng tôi làm suốt một đêm, hơn nữa còn dùng rất nhiều tư thế. Nghe anh nói một cách trắng trợn như thế, nhất là nửa câu cuối cùng, mặt cô bắt đầu nóng ran. Nhưng cô vẫn không dám thừa nhận: “Thế thì liên quan gì tới tôi.
Lam Ngọc Anh ngước mắt lên, thấy đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh vẫn nhìn mình chằm chằm, hơi thở của cô không khỏi rối loạn, cô bối rối rũ mi mắt: “Hoàng Trường Minh, anh nhìn tôi kiểu đó làm gì? Người kia có phải là tôi đâu.. “Không phải à?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày, chậm nói: “Nhưng tôi nhặt được vòng cổ của cô trong phòng tôi.”
Vòng cổ
Lam Ngọc Anh hoảng hốt, nhất thời đưa tay lên cổ. Khi chạm vào chiếc chìa khóa nhỏ, cô mới chợt hiểu mình bị lừa, anh cố ý gài bẫy mình.
Lúc này hối hận thì đã muộn. Bị anh nhìn chằm chằm, cô đành phải đâm theo lao, vòng vo ngụy biện: “Đêm qua đúng là tôi có đến khách sạn, nhưng tôi đi tìm cô. Thấy cô không có trong phòng nên tôi trực tiếp rời đi luôn, còn người mà anh nói.”
Cô còn chưa dứt lời thì Hoàng Trường Minh bỗng thò tay về phía cô, nhanh chóng mở cúc áo trên cổ áo của cô. Xương quai xanh hoàn toàn bại lộ trước mắt anh, có thể thấy rõ những dấu hôn mờ ám dưới ánh đèn sáng ngời.
Hơi thở của Hoàng Trường Minh phả lên mặt cô, gặng hỏi đến cùng: “Thế cô giải thích như thế nào về dấu vết trên người cô?”
Lam Ngọc Anh cắn môi, tim đập thình thịch, chưa kịp nghĩ ra lý do ngụy biện. “Tôi có thể giải thích giúp cô.” Nói xong, Hoàng Trường Minh trực tiếp vùi mặt vào cổ trong ánh mắt hoảng sợ của CÔ.
Anh chọn một dấu hỗn rồi mút một vết giống y hệt ngay bên cạnh nó, sau đó nghiêm túc đối lập hai cái, rút ra kết luận: "Ừm, giống hệt nhau.”
Cảm giác tê dại lan tràn đến tận trái tim, cô cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực mình mất rồi. “Tôi.. Lạm Ngọc Anh hoàn toàn hoảng hốt.
Hoàng Trường Minh liếm môi, nói bằng giọng chắc nịch: “Lam Ngọc Anh, người đêm qua chính là cô!”
Sáng nay lúc tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình anh. Nhưng mùi ân ái trong không khí lại dày đặc, ra giường nhăn nheo. Cho dù đêm qua anh bị bỏ thuốc nên đầu óc mơ màng, nhưng vẫn biết đã từng xảy ra chuyện gì.
Người kia không có khả năng là vị hôn thê Lê Tuyết Trinh của anh. Anh hoàn toàn có khát vọng đối với cô ta. Người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là Lam Ngọc Anh, bởi vì trừ cô ra, sẽ không ai gọi cả họ lẫn tên anh, liên tục nói Hoàng Trường Minh, đừng', 'Hoàng Trường Minh, đừng như thế... Hơn nữa người có thể vào phòng của Hoàng Thanh Thảo chỉ có mình cô mà thôi!
Mặc dù anh còn chưa hỏi Hoàng Thanh Thảo, nhưng bây giờ không cần thiết phải chứng thực nữa.
Chẳng qua còn một điểm khiến anh rất bất ngờ. Anh cảm thấy thân thể hai người vô cùng phù hợp, cứ như thể họ đã từng triền miên biết bao nhiêu lần...
Lam Ngọc Anh thấy mình không thể giấu diếm được nữa, đành phải từ bỏ chống cự, nói: “Cho dù người đó là tôi thì cũng đâu thể chứng minh được điều gì. Hoàng Trường Minh, chúng ta đã là người trưởng thành, chẳng lẽ anh chơi không nổi hay sao?” “Chơi không nổi ư?” Hoàng Trường Minh trầm giọng lặp lại. “Đúng thế!” Lam Ngọc Anh nắm chặt tay, âm thầm hít vào một hơi, cố gắng nói bằng giọng bất cần đời: “Tôi sẽ không để ý đến chuyện này đâu. Người trưởng thành làm chuyện ấy là bình thường. Tôi sống ở nước ngoài mấy năm nên đã sớm quen với văn hóa phương tây rồi. Ánh mắt Hoàng Trường Minh tối sầm, gắn từng câu từng chữ: “Thật không? Nếu cô đã hào phóng như thế thì chúng ta ôn lại chuyện đêm qua đi
Anh vươn tay ôm ấy vòng eo của cô, bế cô lên rồi tách hai chân cô đặt bên eo mình. Thân thể hai người dán sát vào nhau, chỉ thế thôi đã đủ khiến cơ thể anh cứng đờ. Dưới ngọn đèn, đôi mắt sâu thẳm đen láy tràn đầy hơi thở nguy hiểm. “Hoàng Trường Minh, anh buông tôi ra. Lam Ngọc Anh kinh hãi kêu lên khi nhận thấy bàn tay anh đang vuốt về cơ thể mình. Cô ra sức giãy dụa, nhưng đôi môi mỏng của anh đã hỗn lên môi cô, hơn nữa càng hôn càng sâu, cảm nhận được sự mát lạnh bên eo mình.
Nhận thấy anh không phải đang nói đùa mà ngược lại còn vô cùng bá đạo. Lam Ngọc Anh thấp thoáng nghe thấy tiếng đai lưng kim loại bị gỡ ra, nhất thời hoảng hốt. Đúng lúc cô không biết mình nên làm gì bây giờ thì bỗng có tiếng ồn ào vang lên đằng sau, còn kèm theo tiếng khóa cửa bị vặn. “Nhân viên phục vụ, cô mau nhìn mà xem, sao cửa nhà vệ sinh chỗ các cô lại không mở ra được vậy?” “Xin anh hãy chờ một lát, tôi sẽ đi tìm chìa khóa cho anh ngay bây giờ!”
Tiếng bước chân vang lên, hình như là nhân viên phục vụ chạy đi tìm chìa khóa. Lam Ngọc Anh cần môi nhắc nhở: “Hoàng Trường
Minh!”
Cuối cùng Hoàng Trường Minh cũng chịu thả cô ra, hơn nữa còn sửa soạn lại quần áo cho cô, sau đó mới mở cửa ra.
Lam Ngọc Anh suýt nữa vùi đầu xuống sàn nhà, nhất là khi thấy anh mat của nhân viên phục vụ vừa lấy chìa khỏa chạy đến cùng với ảnh mặt của các vị khách chung quanh, khiến cô xấu hổ đến mức muốn đập đầu tự sát cho rồi. Ngược là Hoàng Trường Minh thong dong đút tay vào túi quần đi ra ngoài, vẻ mặt tỉnh bơ như chưa từng có gì xảy ra. .
Trên đường đi, Lam Ngọc Anh không dám ngẩng đầu lên.
Cô trở về bàn ăn thì đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ. Hoàng Thanh Thảo đang nhặt xương cá cho cậu bé. Thấy họ trở về, lông mày của bà hếch lên thật cao: “Cô nói chứ chẳng lẽ hai đứa đều bị rớt xuống bồn cầu hay sao vậy?” “Không phải.” Lam Ngọc Anh đỏ mặt.
Một nhân viên phục vụ đi ngang qua bàn bên cạnh, cô cảm giác như đối phương đang nhìn mình. “Vậy thì ăn cơm đi, sắp nguội rồi kìa!” Hoàng Thanh Thảo nhìn lướt qua đôi môi hơi sưng cùng với chiếc áo hơi nhăn nhúm của cô, mỉm cười nói: “Trường Minh, cháu cũng chưa ăn gì đúng không? Cô mới kêu nhân viên phục vụ bưng thêm đồ ăn lên đấy. “Vâng.” Hoàng Trường Minh gật đầu. “Cải Trắng, sao cháu không ăn?” Hoàng Thanh Thảo quan tâm hỏi.
Lam Ngọc Anh im lặng cầm đũa lên, chẳng qua lúc này cô không còn khẩu vị gì nữa. Chú ý thấy cậu nhóc cứ chớp mắt nhìn mình chằm chằm như thể muốn thấy rõ điều gì đó, cô khó hiểu hỏi: “Sao vậy Đậu Đậu?”
Cậu nhóc nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ngọc Anh, bà trẻ nói lúc nãy ba chơi trò lưu manh với cô trong nhà vệ sinh. Chơi trò lưu manh có nghĩa là gì ạ?”