Anh không chỉ nói là phòng cưới, mà còn từng nói là nhà của bọn họ.
Ngón tay Trương Tiểu Du bấu chặt ở trên đầu gối, cô ngồi thẳng người: “Cầm Thú, tôi không cần nhà cửa, anh xem khi nào thì có thời gian, chúng ta đối tên lại lần nữa căn hộ kia đi, dù sao nó đã không còn thuộc về tôi rồi!”
“Ồ, em thật đúng là chỉ một lòng muốn vạch rõ quan hệ giữa chúng ta!”
Trần Phong Sinh cười lạnh thành tiếng.
Trương Tiểu Du hé miệng, nghĩ đến cái gì đó, sau cô cũng không phản bác.
“Trần Phong Sinh đứng lên khỏi bàn, bóng mờ cao ngất bao phủ trên người cô: “Nếu em cứ muốn như vậy, vậy thì coï như trước kia anh nói, coi nó là bồi thường anh dành cho em, dù sao em cũng ngủ cùng anh những bốn năm mà, không phải sao?”
“Tôi không..” Trương Tiểu Du cần răng.
“Hiện tại nó vẫn vẫn thuộc về em, anh đã có cách sang tên cho em thì sẽ không cho em có cơ hội trả lại!” Trần Phong Sinh lại ngắt lời cô, nói một câu đầy ấn ý sâu xa: “Nhận lấy nhà cửa, để anh bớt cảm thấy áy náy”
“…” Trương Tiểu Du buồn bực muốn chết.
Có lẽ là vì câu nói sau cùng anh nói với giọng điệu quá mức trầm thấp, cũng có lẽ bởi vì căn hộ kia đã để lại cho cô quá nhiều hồi ức tốt đẹp, cho nên trong lòng cô rất không nõ, cũng có lẽ là do căn hộ này chẳng có chút giá trị nào với anh, chính vì vậy cuối cùng cô vẫn gật đầu: “Được, tôi nhận nó, vậy cảm ơn anh nhét”
“Đừng khách khí” Trần Phong Sinh đáp.
“Nhà..” Trương Tiểu Du nhanh chóng nhận ra mình nói không đúng, cô vội vàng sửa lại: “Trong phòng vẫn còn rất nhiều đồ đạc của anh, tôi sẽ giúp anh sâp xếp lại, khi nào có thời gian thì anh đến lấy đi đi”
Trần Phong Sinh nhíu mày: “Cứ đặt ở đó trước đã, đến lúc đó lại nói sat”
Trương Tiểu Du gật đầu, đứng dậy từ trên ghế: “Vậy anh làm việc đi, tôi đi về trước đây!”
“Có cần anh tiễn em không?” Trần Phong Sinh chăm chú nhìn cô hỏi.
“Không cần, anh còn đang trong thời gian ca trực, tôi bắt xe về rất tiện!”
Trương Tiếu Du lắc đầu, không nói đến việc anh vẫn còn đang trong ca trực, mà trong phòng bệnh còn có người đẹp đang chờ anh, câu nói này của anh có lẽ chỉ là lời khách sáo mà thôi Cô xách túi xách, trực tiếp đi ra khói văn phòng.
“Cá Vàng Nhỏ!”
Mới vừa đi ra khỏi cửa, đắng sau đột nhiên vang lên một tiếng Thân hình Trương Tiểu Du bỗng nhiên khựng lại, nhưng cô không quay đầu, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp như tuyết rơi của cô: “Trong thời gian bốn năm chúng ta kết hôn, cho tới bây giờ em chưa từng gọi anh một tiếng chồng”
Từng có hai lần, anh dụ dỗ cô gọi anh là chồng cho anh nghe.
Nhưng vì chữ này quá mức thần thánh, quá mức khiến người ta ngại ngùng, cho nên cô chưa từng gọi một lần.
Trái tim bỗng như bị kim đâm, Trương Tiểu Du nhanh chóng chạy mất dép bỏ đi Một tuần sau khi ly hôn, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, thậm chí có chút vô tri vô giác, nhưng tóm lại vẫn có chuyện vui vẻ xảy ra, bạn thân Lam Ngọc Anh xa cách hơn bốn năm, cuối cùng cũng chịu trở về từ Canada.
Bởi vì nguyên nhân công việc cho nên cô ấy sẽ ở lại Sài Gòn một tháng, trước kia quan hệ hai người vô cùng khăng khít thân thiết cho nên Trương Tiểu Du đương nhiên sẽ không để cho bạn thân ở khách sạn rồi, cô cố gắng hết sức.
mời cô ấy về ở với mình, chắc có lẽ bởi vì nhiều hơn một người nữa mà nhà cửa cũng không còn vắng vẻ như trước.
‘Và ngày chủ nhật cô không may mắn thoát khỏi chuyện bị em họ Chu Thị Linh lôi kéo đi dạo phố cả ngày, buổi tối hai người ăn cơm tại trung tâm thương mại, lúc chuẩn bị rời đi, Chu Thị Linh đột nhiên nói đau bụng, cô nàng nhét một đống túi lớn túi nhỏ mua được trước đó cho cô, sau đó vội vã đi tìm toilet.