Lam Ngọc Anh lấy bóng tắm, tạo bọt lên người Bánh Bao, để ý từng chi tiết nhỏ, ngay cả kẽ hở ngón chân cũng dùng tay chà xát.
Tắm rửa xong, lại đánh răng xong, lại thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Mỗi một chuyện cô đều tự mình làm, ôm Bánh Bao ngồi trên giường, Lam Ngọc Anh bật máy sấy tóc đang cầm lên: “Cục cưng, bây giờ chúng ta sấy tóc!”
Sau khi Bánh Bao dậy, được cô gọi từng câu từng câu cục cưng, gọi đến hạnh phúc sắp ngất rồi. Lam Ngọc Anh cũng rất vui, cô dường như vuốt từng sợi tóc, mới đặt máy sấy tóc trên tay xuống.
Khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, một giọng nói trẻ con mềm dẻo vang lên: “Anh Anh.
Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống, phát hiện vẻ mặt của Bánh Bao có chút căng thẳng.
Lam Ngọc Anh vội quan tâm hỏi: “Cục cưng, sao vậy?”
“Tối nay Anh Anh đặc biệt tốt với Bảo Bảo!” Bánh Bao vểnh miệng nhỏ, nét mặt đau buồn sắp thất sủng, ngay cả giọng nói cũng nức nở: “Anh Anh, cô có phải sau này sẽ không cần Bảo Bảo nữa phải không?”
Biểu hiện của Lam Ngọc Anh đêm nay thật sự rất rõ ràng. Nhưng đó là vì thiếu mất tình thương của mẹ suốt bốn năm, cô hận không thể móc toàn bộ não ra.
Bây giờ nghe thấy lời của Bánh Bao, cô cũng hoảng loạn theo: “Vì sao nói như vậy chứ?”
Bánh Bao giống như chú cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, đáng thương nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Trên tivi đóng, có một chị gái lớn bỗng nhiên đối xử với anh trai lớn rất tốt, sau đó thì không cần anh ấy nữa.
Thím Lý đang thu dây máy sấy tóc, sự chột dạ thổi qua. Hẳn là phim Hàn Quốc bình thường mình hay xem.
Lam Ngọc Anh ôm chặt Bánh Bao vào lòng: “Mẹ cô sẽ không không cần cháu, cũng sẽ không rời xa cháu!
Thực ra đêm nay mấy lần cô suýt nữa thốt ra.
Chỉ là Bánh Bao bây giờ còn rất nhiều chuyện cũng phải cần có quá trình tiếp nhận, dù sao lúc ban đầu, mẹ con hai người cũng không biết nhau, chỉ là thiên tính huyết thống khiến bọn họ thu hút lẫn nhau.
Lam Ngọc Anh bây giờ một phút một giây cũng không muốn xa cách con trai.
Không, hận không thể từng phút giây đều dính cùng nhau, bên nhau.
“Anh Anh không bay nữa sao?” Bánh Bao xúc động nói.
“Không!” Lam Ngọc Anh biết cậu đang chỉ về cái gì, cười gật đầu: “Cô muốn luôn luôn ở bên cạnh con, nhìn con lớn lên.”
“Thật sao a?”
“Thật!”
Bánh Banh vùi vào trong lòng vài giây sau, lại chui đầu ra, vươn ngón tay nhỏ trắng nõn ra: “Anh Anh, có thể ngoéo tay với Bảo Bảo không a?”
“Được, ngoéo tay!” Lam Ngọc Anh mỉm cười.
Ngón tay của hai người quấn vào nhau, sau đó lại đóng dấu.
Bánh Bao có được bảo đảm, khuôn mặt nhỏ cười như nụ hoa nở rộ, không ngừng làm nũng dụi vào lòng cô.
“Mười giờ, phải ngủ rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm tĩnh vang lên xa xã.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang khoanh tay đứng trước cửa phòng ngủ, áo vẫn mở rộng như trước, tuy rằng mái tóc ngắn đã khô rồi, hơn nữa cũng bị cánh tay che lại không ít, nhưng cơ bụng săn chắc giữa eo vẫn rất rõ ràng.
Cô liếm môi dưới: “À, biết rồi.”
Hoàng Trường Minh nheo mắt lại, nhìn chăm chú mẹ con họ, khi nhìn đến cả khuôn mặt của con trai đều dán vào ngực của cô, đồng tử đột nhiên căng lại, ngay cả cơ môi cũng kéo căng theo.
Hầu kết nhô ra lên xuống, anh tức giận tắt đèn.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao.
Lam Ngọc Anh dậy rất sớm, rửa mặt xong thì đi vào phòng bếp bận rộn, trước đó vẫn luôn làm mỳ và đồ ăn Trung Quốc cho Bánh Bao, sáng nay đặc biệt chuẩn bị bữa sáng kiểu phương Tây, không ngờ anh cũng ăn cũng rất ngon.
Giọng hỏi thăm của thím Lý vang lên: “Cậu chủ, tối qua không ngủ ngon sao?”
“Ừ” Hoàng Trường Minh kéo khỏe môi.
Tối hôm qua anh đúng là không ngủ ngon, chỉ cách nhau một bức tường, sau khi tắt đền về phòng ngủ nằm xuống, trong phòng trẻ em không lập tức ngủ, thỉnh thoảng truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại đọc truyện cổ tích, chui thẳng vào trong tim anh, quấy nhiễu làm anh hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ.
Lam Ngọc Anh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn thấy ghế đối diện bị kéo ra.