Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 587


Không còn thở, toàn là máu…


Đây vẫn luôn là cơn ác mộng trong lòng cô.


Hiện tại bị chính miệng anh chất vấn, bụng cô như bị bóp nghẹt lại, chỉ còn cảm thấy đau đớn cùng cực, mà cơn đau ấy còn rất chân thật.


Nhìn anh với tiêu cự mông lung, Lam Ngọc Anh cười khổ: “Nó và tôi không có duyên


Câu nói này, vào tại Hoàng Trường Minh lại hiểu thành một ý khác.


“Không có gì để nói?”


“Không có duyên với cô?”


Hoàng Trường Minh gắn từng câu một, ánh mắt dán chặt vào cô.


Sau đó anh đột nhiên bóp chặt lấy cắm cô, mạnh tới mức các khớp ngón tay đều trắng bệch, “Lam Ngọc Anh, đây là câu trả lời của cô sao?”


Sau khi Hoàng Trường Minh khôi phục trí nhớ, chuyện đầu tiên anh làm là tìm cô.


Ngoài việc nhớ ra toàn bộ ký ức về chuyện của hai người, bao gồm chuyện chia tay, xuất ngoại, và cả chuyện cô không muốn ôm đứa bé về gia đình họ Hoàng. Bốn năm trước anh gặp tai nạn trên đường tới sân bay, chính là vì muốn tìm cô hỏi cho ra lẽ, vì sao lại nói với anh là không mang thai, vì sao lại không muốn giữ đứa bé!


Đây cũng là nỗi băn khoăn trong lòng anh, nhưng bốn năm sau lại chỉ đợi được đáp án như vậy.


Lam Ngọc Anh nhíu mày, giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh, “Hoàng Trường Minh, anh buông tôi ra! Đau quá..


Anh gần như dùng hết sức, cơn đau từ cằm truyền đến tất cả giác quan, khiến cô cảm thấy nếu còn siết mạnh thêm nữa, phải chăng sẽ gãy cả răng. Trong lúc giằng co, cả hai đều không chú ý tới một chiếc xe hơi đang tấp lại.


“Hoàng tiên sinh, anh làm gì vậy!”


Diệp Tấn nhanh chóng chạy tới, tiến lên ngăn cản.


Hoàng Trường Minh lạnh lùng liếc Diệp Tấn, lại liếc nhìn đôi mày đang nhíu chặt vì đau của cô, những khớp tay bóp cắm đã đỏ ửng lên.


Ngay khi anh buông tay, Diệp Tấn liền đứng chắn trước


Lam Ngọc Anh


Hoàng Trường Minh thấy vậy, âm trầm nhìn cậu hai giây, rồi cười giễu một tiếng, xoay người đi về phía chiếc Land Rover màu trắng.


Đóng cửa xe lại, lốp xe Land Rover chà sát với mặt đất, ầm ĩ rời đi.


Cho đến khi ánh đèn đuôi xe xa khuất mắt, Lam Ngọc Anh mới nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, hỏi: “Diệp Tấn, sao cậu lại quay lại?”


“Cậu làm rơi chìa khoá trên taxi, nên tớ bảo tài xế quay lại trả cho cậu!” Diệp Tấn nói rồi lấy từ trong túi quần một chùm chìa khoá.


Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn túi xách của mình, chưa kéo khoá, chắc vì vậy nên mới bất cẩn đánh rơi.


“Cảm ơn” Lam Ngọc Anh chìa tay nhận lấy.


Diệp Tấn lo lắng nhìn cằm của cô, “Ngọc Ánh, em không sao chứ?”


“Không sao… Lam Ngọc Anh lắc đầu, đưa tay xoa cằm, tuy rằng vẫn còn âm ỉ, chân cũng còn hơi run, cô hít vào hai hơi, “Diệp Tấn, cậu đưa tớ về nhà được không?”


“Được” Diệp Tấn gật đầu.


Diệp Tấn tiễn cô tới cửa, tận mắt thấy cô vào nhà rồi mới yên tâm trở về. Trong nhà tối mịt, không có chút ánh sáng, có vẻ


Trương Hiểu Du chưa về. Lam Ngọc Anh cũng không mở đèn, chỉ cởi giày rồi mò mẫm đi vào phòng ngủ, quần áo còn chưa cởi đã đắp chăn đi ngủ.


Đêm nay, cô lại mơ thấy đứa bé đó.


Thời tiết đang ấm dần, từng tia nắng vàng lấp ló ngoài cửa sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK