Thấy hồi lâu không có âm thanh anh, cô ngấng đầu lên, thấy anh ngấng cäm lên vẽ ra quyến rũ đường cong cùng đôi mắt quả đào có phần thâm thuý nhìn cô nói “Cho nên cô ấy còn có ân tình đối với anh, Cá vàng nhỏ, em hiểu chưa?”
Trương Tiểu Du đưa tay vuốt ve bộ râu trên cảm anh, gật đầu một cái nói: “„ Em hiểu!”
Gò má cô dán vào trên ngực anh giống như mới vừa nảy.
Bên tai nghe được nhịp tim của anh ta truyền tới, đập mạnh tới mức có thể chọc thủng lỗ tai, làm cho phòng tân hôn của cô thật giống như có thể đem hai trái tim lẫn nhau hòa quyện lại với nhau.
Phần kia lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng dần dần tan rã trong giọng nói trầm thấp của anh, bối rối cũng theo đó xuất hiện, Trương Tiểu Du hé miệng làm một cái ngáp thật to. Cô mơ màng muốn chìm vào trong giấc ngủ, nhưng Trần Phong Sinh lại không có ý định để cô ngủ.
Xoa trên đầu bàn tay cô, rồi dời xuống tới eo, cách quần áo vuốt ve làn da một cách không thành thật.
Trương Tiểu Du cau mày, muốn giơ tay lên hất ra anh ta, lại bị anh cúi đầu trực tiếp hôn lên.
Một tiếng “anh ninh” hời hợt, cô cũng không có giấy giua, mặc cho anh hút lấy môi mỏng bị dây dưa như vậy còn không thể không ngước mặt phối hợp.
Trần Phong Sinh kéo ra gối ở dưới đầu cô, lấy cánh tay chèo chống ngay bên cạnh, cả người lơ lửng ở phía trên, trong bóng tối, anh đang tập trung mở ra cúc áo cô.
Trương Tiểu Du khế hô nhẹ: “Cầm thú, đừng làm rộn, tay anh đang bị thương đó!”
Trần Phong Sinh nhướng mày, không cách nào đồng ý lời nói cô, bên trong cặp mắt quả đào nhiều hơn một phần tà mị, bá đạo hờn trách: “Một cái tay anh cũng có thể làm cho em khóc lóc đâu hàng!”
Trương Tiếu Du đỏ mặt đồng thời cũng liếc mắt.
Cái này cũng là cái gì ví von nát vụn! Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Bất quá sự thật chứng minh, chiều nay, anh đúng là chơi đùa cô khóc lóc xin tha…
Hôm nay là thứ bảy, Trương Tiểu Du nghỉ ngơi ở nhà.
Nghề nghiệp Trần Phong Sinh lại không giống cô, phải đi khám bệnh hơn nửa ngày, khi về đến nhà đã hơn ba giờ chiều, đối dép lê trên kệ, anh không nghe được tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng gọi “Cầm thú.
Anh còn tưởng rằng cô không ở nhà mà đã đi ra ngoài. Hơi nhăn lại lông mày, lúc sải bước chân đi vào cũng đã móc ra điện thoại di động.
Nhưng mà còn chưa nhấn nút gọi, anh đã thấy cô ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, hai đầu gối khép vào nhau, giống như là con nít đang trong giờ học vậy, sống lưng cũng ưỡn thẳng đứng, ở hai tay trái phải đang nắm lấy cây kim khâu.
Trần Phong Sinh không khỏi nhích nhích lông mày.
“Trương Tiểu Du?”
Trương Tiểu Du nghe anh vừa hô như vậy giống như hoàn hồn lại, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Cầm thú, anh trở về rồi?”
Trần Phong Sinh lông mày nhích cao hơn chút nghĩ ngợi hình dáng như vậy là hết sức tập trung chăm chú sao?”
Trương Tiểu Du thấy cặp mắt quả đào của anh soi ở trên tay mình, trong mắt tràn đầy ý cười, nhất thời khóe miệng cong lên giải thích “Lần trước em nhìn thấy có sợi len còn dư lại, tối hôm qua trên đường đi bệnh viện em lại mua thêm ít nữa! Em cũng muốn cho con chúng mình làm chút đồ gì đó, nhỏ vớ nè, quần áo nhỏ nè, bộ bao tay nè, nón nhỏ nè… Đến lúc đó chờ thời điểm em bé ra đời thì thời tiết cũng chuyển lạnh, vừa vặn là có thể mặc!”
Hơn nữa còn vì chu toàn, cô cố ý lại mua thêm ít sợi len màu vàng. Như vậy, dù là con trai hay con gái cũng có thể sử dụng được.
Thậm chí Trương Tiểu Du đều bắt đầu tưởng tượng, chờ mình đan được tốt, tương lai em bé đeo lên chắc thật dễ thương, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
Trần Phong Sinh thuận tiện cởi áo khoác ném lên tay vịn ghế sa lon, vắt chéo hai chân ngồi ở bên cạnh cô.
Bỗng nhiên Trương Tiểu Du nghĩ đến cuộc điện thoại buổi trưa, ngẩng đầu, buột miệng cùng anh nói một tiếng: “Đúng rồi, ngày mai em cùng chim én còn có Linh Nhỉ đi xem phim đó”