Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1804


“Kết thúc rồi” Trần Phong Sinh lười biếng cong môi Ánh chiều tà chiếu vào đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh, trông thật mê hoặc. Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn anh. Những bông hồng trong tay cô đã bị anh bóp nát, cô sắp xếp lại chúng một cách đau khổ. Trần Phong Sinh từ trước xe đi vòng qua mở cửa cho cô, thấy cô cầm bông hoa hồng trong tay, cố gắng sắp xếp lại, nhướng mày hỏi: “Cá vàng nhỏ anh cầm giúp em được không?”


“Không được, em có thể tự mình cầm được” Trương Tiểu Du lắc đầu, ôm lấy bó hoa không muốn buông tay.


Mặc dù bó hoa rất lớn khiến cô gần như choáng ngợp, nhưng cô vẫn muốn tự mình cầm lấy nó. Màu sắc của bó hoa khiến cô rất thích đặc biệt là màu hồng phấn, không những thế nó còn thơm nữa. Anh ngấng đầu lên, liếc nhìn khuôn mặt cô, nghĩ đến chuyện bất ngờ đã chuẩn bị trước nên không quan tâm đến vết sưng tấy trên môi. Quên đi, cũng nên cho cô ấy chút ngọt ngào.


Trương Tiểu Du thực sự rất thích bó hoa này, sau khi trở về nhà cô tìm thấy rất nhiều chai và cốc, rót nước vào rồi cắm hoa hồng vào từng cái một, cả căn nhà dường như trở nên sống động hơn.


Máy hút mùi trong nhà bếp kêu vo vo, Trần Phong Sinh đang nấu bữa tối bên trong, còn cô đang cảm hoa bên ngoài. Anh mang miếng sườn vừa mới ninh ra khỏi nồi áp suất, định quay vào bếp thì điện thoại để trên bàn ăn đột nhiên vang lên, anh thản nhiên cầm lên, định kéo môi nhắc nhở cô nhưng anh đột ngột dừng lại Trên màn hình hiển thị dòng chữ “Dịch Tuyên” Con ngươi của Trần Phong Sinh nhíu chặt, sắc mặt có chút cứng ngắc, trầm mặc một hồi ấn ngón tay vào.


vòng tròn màu đỏ không chịu tiếp nhận rồi trực tiếp xóa đi. Lúc này, Trương Tiểu Du mang theo một đóa hồng phấn đi tới không rõ hỏi: “Cầm thú, điện thoại của em có đổ chuông không?”


Bởi vì máy hút mùi trong phòng bếp kêu liên tục, cô không nghe rõ lắm nhưng mơ hồ nghe thấy hình như là nhạc chuông điện thoại của chính mình nhưng cô không rõ vì vậy cô bước tới.


“Ừ” Trần Phong Sinh kéo môi “Aï?” Trương Tiểu Du nhìn thấy anh cầm điện thoại di động.


Ánh mắt Trần Phong Sinh xẹt qua vốn không dễ để ý anh nhẹ giọng giải thích “Anh sẽ xóa những cuộc điện thoại quấy rối và quảng cáo cho em”


Tiểu Du gật đầu, không nghi ngờ gì nữa. Cô định cầm lấy bông hồng trên tay tiếp tục cắm vào lọ, nhưng vừa quay người lại, anh đã lạnh lùng nắm lấy cổ tay cô.


Trương Tiểu Du khó hiểu quay đầu lại, cô bất ngờ bị anh kéo vào lồng ngực, mũi cô hơi va đập, cô chưa kịp phản ứng thì chân cô đột nhiên giảm vào khoảng không, cô đã bị anh bế lên, đặt thẳng lên bàn ăn. Trong tâm mắt cô, đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh đã gần trong tầm tay. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Trương Tiểu Du nuốt nước bọt. Cô bây giờ bị giam giữ trong khu như cừu non, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt, lông mi khẽ run lên: “Cầm thú, anh làm sao vậy. Trần Phong Sinh nhíu mày, chuẩn xác hôn cô. Đóa hồng trong tay cô bị rơi xuống rất nhiều, chỉ còn lại hương hoa xao xuyến. Không, quay lại … Trương.


Tiểu Du nhắm mắt, ngoan ngoãn như một chú cừu non. Buổi tối hôm nay, cô cảm thấy mình thở không ra hơi, cũng không biết anh xảy ra chuyện gì, hiển nhiên là khác với hai lần trước trên xe, lòng ngực phập phồng hơn rất nhiều.


Bởi vì choáng váng và do thiếu dưỡng khí, cô không thể nhìn thấy màu sắc thực sự trong đôi mất màu hồng đào của anh. Ngay khi cô tưởng rằng mình có thể nhảy xuống tiếp tục cảm hoa, chợt cô nhìn thấy yết hầu lồi lõm của anh lăn lộn liền nhận ra anh muốn làm gì. Trương Tiểu Du đột nhiên hoảng sợ, vươn tay định tát anh một cái: “Cầm thú, đừng có bộc phát thú tính ở đây, đây là phòng bếp. Còn cơm đang nấu”


Trần Phong Sinh nhướng mày suy nghĩ:” Thật là điên rồ”.


Một giờ sau, Trương Tiểu Du yếu ớt ngồi ở trên ghế ăn, tựa đầu vào bàn, cả người như bị rút xương, mềm nhữn ở đó. Máy hút mùi trong nhà bếp ngừng kêu.


Đi qua trận điên cưồng vừa rồi khiến cho bữa tối bị hỏng. Trần Phong Sinh lại nấu lại một lần nữa, đến lúc ăn cơm bên ngoài trời đã sụp tối. Bốn món ăn tiêu chuẩn và một món canh đã ở trên bàn.


Lúc này Trương Tiểu Du mới ngẩng đầu lên, đưa tay cầm lấy chiếc đũa, cô cảm thấy từng ngón tay đang run lên bần bật, lại càng khó chịu hơn. Cô thật sự không biết, hóa ra trong trường hợp này sẽ tốn nhiều sức lực như vậy anh thực sự đủ bất bình thường Nhìn bản ăn trước mặt, Trương Tiểu Du không khỏi nghĩ vừa rồi, cô ở trên đó và làm… Cô ngượng ngùng đỏ mặt mà tay thì run cầm cập khi cố cầm đôi đũa để gắp rau. So với cô, Trần Phong Sinh lại có thể an nhàn nhướng mày đào hoa, trong mắt hiện lên ý cười tà ác “Tiểu Cá Vàng, em là muốn anh đút em ăn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK