‘Vừa mới phẫu thuật xong được hai ngày, cô còn chưa được tắm, chỉ giản lau sơ qua mà thôi.
Hôm nay kê một cái ghế vào trong nhà vệ sinh, cô ngồi bên trên, chỗ vết thương không thể dính nước, nên Hoàng Trường Minh liền cầm vòi sen kiên nhẫn tâm rửa từng chút một cho cô, cuối cùng khi mặc quần áo vào cô còn nhìn thấy anh có phản ứng, Cảm nhận được bờ môi đột ngột rời đi của anh, Lam Ngọc Anh biết anh đang kiềm nén chính mình đơn Cô nhìn vào đôi mắt rực lửa của anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta làm một lần? Giống với lần anh nằm viện trước đó, chúng ta vào phòng tâm, nhẹ một chút, chắc không sao đâu…”
“Không được!” Nhưng Hoàng Trường Minh lại kiên quyết nói.
Lúc anh nẫm viện thì sao cũng được nhưng là cô thì không được, nếu vết thương rách ra thì phải làm sao, vết dao mổ dài như vậy, nếu may lại lần nữa, anh nghĩ thôi là đã thấy đau lòng rồi.
“Anh không muốn có con gái nữa?” Lam Ngọc Anh mặt dày nói nhỏ.
“Muốn” Hoàng Trường Minh nhìn bộ dáng động tình hai má đỏ hãy của cô, ha ha cười lên: “Nhưng bây giờ không được!”
Sau đó ngón tay liền chọc vào sau đầu cô: “Đem những ý nghĩ muốn gi trò lưu manh trong đầu em đều ném hết ra ngoài cho anh, muốn anh ngủ em, nói cho em biết, không có cửa đâu!”
Nói xong Hoàng Trường Minh liền trực tiếp lật người xuống giường, nhanh chóng vào phòng tắm Lam Ngọc Anh nghe tiếng nước chảy rào rào, chỉ có thể ôm chãn lật mình, cảm giác trống rồng bĩu môi.
Haizz, đêm dài đẳng đẳng.
Sáng hôm sau, Hoàng Trường Minh có một cuộc họp cố động rất quan trọng phải dự.
Vì tránh cho anh tiếp tục làm hôn quân không lên triều, Lam Ngọc Anh liền kiên quyết bắt anh đến công ty họp, đồng thời cũng không đế thím Lý dẫn bánh bao nhỏ tới, đợi sau khi họp xong để anh về biệt thự đón luôn.
Sau khi truyền xong hai bịch thuốc, Lam Ngọc Anh cảm thấy mình ở trong phòng mãi bí bách quá nên trực tiếp ra ngoài đi dạo.
Đi qua hai cái cầu thang ngoài trời thì nhìn thấy một vườn hoa, bên cạnh có đặt không ít bàn và ghế gỗ màu trắng nhỏ, bên cạnh còn có máy bán hàng tự động, có thể cung cấp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Nơi đó bình thường có không ít bệnh nhân sẽ tụ lại với nhau nói chuyện, đùa giỡn.
Lam Ngọc Anh cảm thấy rất náo nhiệt bèn đi qua, vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một ly trà sữa còn tỏa hơi nóng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc ghế gỗ bên cạnh bị người khác kéo ra ngồi xuống, theo tay của chủ nhân ly trà sữa nhìn lên trên, trong tâm mất có thêm một khuôn mặt anh tuấn, khi cười lên, xung quanh dường như đều tràn đầy ánh mặt trời.
Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, kinh ngạc: “Anh Nam? Sao anh…”
Đối phương xuất hiện đột ngột không kịp đề phòng, thật ra cô định hỏi anh từ đâu chui ra vậy.
“Đây là trà sữa tôi mua ở bên kia đường, bên trong có bỏ thêm chút hương thảo, em nếm thử xem có thích không!” Lê Văn Nam đẩy ly trà sữa đến trước mặt cô, sau đó còn rất chu đáo mà để thêm một tờ khăn giấy.
Lam Ngọc Anh chỉ có thể nói: “Ờ, cảm ơn…”
Bê ly trà sữa đến bên miệng, cô đột nhiên nhớ tới gì đó, một lần bị rần cản mười năm sợ dây thừng, cô nhìn trái nhìn phải ngó quanh xem thử, Lê Văn Nam thấy vậy, anh rất chắc chẳn cười nói: “Cô Anh yên tâm đi, tôi là xác định tổng giám đốc Minh đi rồi mới tới đó!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy liền trố mắt, nuốt một ngụm nước bọt, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng hiểu rõ như vậy chắc không phải hai ngày nay luôn ở gần phòng bệnh canh chừng đấy chứ?
Thật ra cô đã đoán trúng tám chín phần mười rồi, chỉ có điều Lê Văn Nam cảng bớt chuyện hơn, anh ta đã mua chuộc một vị y tá Lam Ngọc Anh uống trà sữa, rất có mùi vị của Cà Mau, thơm ngon lại không ngấy, cô đặt ly giấy xuống, thăm dò hỏi: “Anh Nam, anh đến đây là để. thăm tôi?”
“Ừmf” Lê Văn Nam không thèm phủ nhận, trên mặt có mấy phần có lỗi và lúng túng: “Rất xin lỗi, cô Anh, lần trước tôi đến cứ tưởng rằng trong phòng chỉ có mình cô, không biết rằng tổng giám đốc Minh ở trong phòng vệ sinh, đã gây ra rắc rối cho cô rồi nhỉ?