Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********



“Lam Ngọc Thiên, đều là cô! Là cô... Lam Ngọc Anh càng nói càng kích động, dùng sức người loạng choạng.



Sự tức giận trong lòng không ngừng dâng lên, giống như có một luồng khí nóng từ ngoài cuốn lấy cô. Cô dồn sức lực vào tay, hận không thể bóp nát xương cốt của Lam Ngọc Thiên.



Nếu lúc này đột nhiên đưa cho cô một con dao, cô chỉ sợ bản thân không thể khống chế được mà đâm người.



Sắc mặt Lam Ngọc Thiên cũng dần bắt đầu hoảng sợ, vẻ mặt đau khổ, cùng với lo lắng về mối quan hệ, sớm đã không còn khí thế như vừa rồi. Hơn nữa lúc này bị lay động đầu óc choáng váng, thậm chí còn có thể thấy được trên cổ cô ta có gân xanh nổi lên.




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Phải cố gắng hết sức mới có thể thoát ra được, sau khi nghe được có tiếng bước chân ở phía trước, cô ta nhìn lên thấy Lê Tuyết Trinh vội vàng chạy tới, mặt sợ hãi trốn ở phía sau Lê Tuyết Trinh nói: “Chị Trinh! Mau cứu em, cô ấy thực sự bị điên rồi.” “Cô Ngọc Anh, có chuyện gì từ từ nói.” Lê Tuyết Trinh khuyên bảo



Lam Ngọc Anh không nghe thấy, lúc này trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy Lam Ngọc Thiên, ánh mắt hằn lên tia máu.



Cô vừa mới chuẩn bị xông lên bắt lấy Lam Ngọc Thiên, lại bất ngờ bị người khác chặn ngang ôm lấy. Phía sau lưng đập mạnh vào một vòm ngực rắn chắc, cô không cảm thấy đau, nhưng giọng nói ấm áp quen thuộc làm cho lòng cô khẽ run lên. Giọng nói trầm lặng cất lên bên tại cô: “Làm sao vậy?”



Sắc mặt Hoàng Trường Minh lộ rõ vẻ kinh ngạc.



Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng lịch trình của anh và Phan Duy vẫn rất bận rộn. Sau khi gặp khách hàng xong, anh mới bước ra khỏi công ty, đang định gọi Trần Phong Sinh cùng đi ăn cơm. Khi anh đang cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, Phan Duy đột nhiên nói nhỏ nói nhỏ một câu: “Hình như là cô Ngọc Anh...



Anh không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoàng Trường Minh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng cô tức giận như vậy. Đôi mắt cô tràn đầy tơ máu, giống như máu sắp chảy ra từ hốc mắt.



Không thể chậm trễ giây phút nào, trước khi chú Vũ dừng chiếc Bentley, anh đã nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, cơ thể không tự làm chủ được hành động của bản thân tiến lên, muốn ôm lấy cô bảo vệ trong lòng.



Lam Ngọc Anh quay đầu lại, liền đối mặt với đôi mắt trầm lắng sâu thăm đó.



Nhưng hành động này khi lọt vào mắt cô, cô lại cảm thấy là anh đang đứng về phía vị hôn thê của anh, bởi vì phía trước, Lê Tuyết Trinh đang bước từng bước lên, dịu dàng nói nhỏ: “Trường Minh” “Buông em ra.” Giọng Lam Ngọc Anh run rẩy.



Hoàng Trường Minh không nhìn về phía Lê Tuyết Trinh, anh nhíu mày cúi đầu nhìn cô, không chịu buông tay: “Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em bị sao vậy?” “Buông ra. Hoàng Trường Minh, anh buông em ra... Lam Ngọc Anh bỗng nhiên cảm thấy không còn sức lực, giọng nói lặp lại nhỏ dần.



Cùng lúc đó Nguyễn Phong vội vàng chạy đến.







Anh ấy vốn đang kiên nhẫn chờ ở trong xe, đúng lúc vừa lấy điện thoại ra gọi, đang chờ trả lời thì phát hiện ở cửa nhà ăn có không ít người vây quanh, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì. Anh ấy thấy hình như cô đang tranh chấp với ai đó, lập tức rút chìa khóa liền chạy vào “Ngọc Anh.



Lam Ngọc Anh vừa nhìn thấy anh ấy đến, giống như tìm được đồng minh, lập tức vươn tay về phía trước: “Anh Phong, đưa em rời khỏi đây đi.”



Nguyễn Phong nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Hoàng Trường Minh đang ôm cô, tiến lên đón lấy cánh tay cô: “Được. Chúng ta đi thôi.”



Cô ở trong lòng anh chủ động nghiêng người về phía Nguyễn Phong. Cơ thể Hoàng Trường Minh cứng đờ, khoảng không trống rỗng này là cô vừa thoát khỏi vòng tay anh chạy đến bên Nguyễn Phong.



Đôi mắt trầm lắng sâu thẳm híp lại, hai bàn tay nắm thành nắm đấm, nhìn thấy cô được Nguyễn Phong đưa lên xe, sau đó chiếc xe Jeep nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.



Cửa nhà ăn rất nhanh lại khôi phục vẻ yên lặng.



Lam Ngọc Thiên nhân lúc lộn xộn đã lau đi vết dầu trên chân cô, Lê Tuyết Trinh nhìn thấy Hoàng Trường Minh, muốn ăn cơm cùng anh nhưng đã bị từ chối.



Trong phòng, Hoàng Trường Minh hút được nửa điều thuốc thì cửa bị đẩy ra. Trần Phong Sinh mặc quần áo bình dân bước đến, theo sau là người phục vụ của nhà hàng. Sau khi mở menu gọi đồ ăn xong, người phục vụ rời đi,



Tự mình rót cho bản thân một chén trà, lúc ngồi xuống không thèm liếc nhìn Hoàng Trường Minh một cái, nhíu mày: “Thế nào vậy? Tâm trạng không tốt sao?"



Hoàng Trường Minh không trả lời, chỉ ngồi đó hút thuốc. “Là vì cô Ngọc Anh sao?"



Trần Phong Sinh cũng lấy một điều thuốc ra, châm lên hút như anh và phun ra một luồng khói, giọng điệu rất rõ ràng: “Cũng khó trách, bản tính con người mà, thực sự trong lòng tôi cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao bà ấy cũng do chính tay tôi làm phẫu thuật, tôi cứ nghĩ có thể kéo dài thêm ba năm, năm năm nhưng không ngờ... Cho dù có như thế nào thì cậu vẫn nên an ủi cô ấy.



Thấy lông mày anh nhíu lại, Trần Phong Sinh ngạc nhiên hỏi: “Trường Minh, chẳng lẽ cậu không biết chuyện gì sao?” “Biết chuyện gì?” Hoàng Trường Minh nhíu chặt mày. “Bà ngoại cô Ngọc Anh vừa mới qua đời.” Trần Phong Sinh đứng dậy, vội vàng nói. “Cái gì?” Hoàng Trường Minh kinh ngạc.



Trần Phong Sinh cũng vô cùng kinh ngạc: "Cô ấy chưa nói cho cậu biết sao? Bà ngoại cô ấy qua đời, lúc ấy cậu còn đang ở nước ngoài, chắc là sợ gây thêm phiền phức nên mới không nói cho cậu biết. Lúc ấy tôi còn cùng Trương Tiểu Du đi viếng ở quê cô ấy." Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team n*ha!!!



Câu sau còn chưa kịp nói xong, Hoàng Trường Minh đã nhanh chóng đứng dậy rời đi.



Phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, rất nhiều bát đĩa được bày ra bàn xoay thủy tinh.







Trần Phong Sinh nhìn vào bàn ăn vô cùng buồn bực, không phải mời anh ấy ăn cơm sao, cuối cùng lại bỏ anh ấy lại một mình như vậy?



Phun ra một luồng khỏi, đôi mắt hoa anh đào mang theo một tia thú vị. Anh ấy lấy điện thoại ra gọi: “Alo, Cô Du, đồ ăn trong bệnh viện hôm nay thế nào?”



Xe jeep xuyên qua con phố nhỏ hẹp, phía trước chính là khu dân cư cũ.



Trên xe vẫn duy trì trạng thái im lặng, Nguyễn Phong lái xe thỉnh thoảng đưa ánh mắt quan tâm hướng về phía cô. Từ khi bọn họ lên xe, Lam Ngọc Anh liền ngồi lui vào một góc, hai tay ôm chặt đầu gối, đôi mắt đỏ bừng, nhưng lại không hề rơi nước mắt.



Nhìn bộ dạng cô như vậy, anh ấy mang rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám nói ra.



Anh ấy không biết ở cửa nhà ăn đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi nhìn bộ dạng của cô và Hoàng Trường Minh như vậy, chẳng lẽ hai người đã cãi nhau sao?



Nguyễn Phong không khỏi nhíu mày.



Xe dừng lại, Lam Ngọc Anh cúi đầu tháo dây an toàn, cảm xúc dao động quá mạnh, tay chân cô cảm giác không còn sức lực, cảm thấy trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhiệt độ trên người cũng đã giảm đi.



Cô biết Nguyễn Phong thực sự lo lắng cho mình, đẩy cửa xe ra vừa đặt hai chân lên mặt đất, quay lại đang định mở miệng thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.



Trước khi ý thức biến mất, cô chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng của Nguyễn Phong: “Ngọc Anh? Ngọc Anh, em có sao không? Ngọc Anh!”



Lam Ngọc Anh chậm rãi mở to mắt.



Tầm nhìn của cô mờ đi trong giây lát, sau đó dần dần rõ ràng lại, trước mắt chỉ toàn một màu trắng. Cô nghiêng đầu, khi nhìn thấy mu bàn tay mình đang cắm ống tiêm liền hiểu được bản thân đang ở đâu.



Cô cười khổ, gần đây cô thật sự yếu ớt như sắp chết.



Ánh mắt khẽ nhìn sang, quả nhiên thấy Nguyễn Phong đang ngồi bên cạnh: “Anh Phong, em lại khiến anh phải lo lắng rồi.” “Hiện tại em cảm thấy đỡ hơn chưa?” Nguyễn Phong lập tức tiến lên hỏi. “Tốt hơn nhiều rồi.” Ngọc Anh gật đầu.



Ngước mắt lên một chút, cô phát hiện từ khi tỉnh lại dường như Nguyễn Phong không ngừng nhíu mày, hơn nữa cách nói chuyện giống như đang chỉ trích: ”Ngọc Anh, em..." “Em làm sao?” Cô có chút khó hiểu.



Nguyễn Phong nhìn cô một lúc lâu, nhíu chặt mày hơn, mở miệng nói: “Em có thai rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK