Lam Ngọc Anh giật mình, chỉ biết lắc đầu cười Cách đó không xa, có hai người đứng ở trong góc xì xào bàn tán, người quản lý kéo kéo nghệ sĩ của mình: “Hải Uyên, em đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, tổng giám đốc Minh đã kết hôn rồi”
“Đương nhiên là em biết, nhưng người đàn ông như vậy thật khó làm người ta kháng cự lại được. Hơn nữa, điều quan trọng nhất khi muốn tạo được tiếng vang lớn trong làng giải trí, chính là hai từ “quan hệ”! Nếu có thế được anh Minh ưu ái, chẳng phải tài nguyên tương lai của em sẽ ồ ạt mà tới hay sao? “
Nghe xong lời này, người quản lý cũng bắt đầu động lòng, do dự hỏi: “Có điều nghe đôn tình cảm của anh Minh và vợ rất tốt. Em nghĩ mình có cơ hội không?”
“Sao lại không có cơ hội? Em thấy cơ hội rộng mở đấy chứ” Hải Uyên vênh mặt kiêu ngạo: “Em nghe ngóng được, hai người họ đã kết hôn năm năm rồi, lại còn sinh hai đứa con. Phụ nữ một khi đã qua tuổi ba mươi thì không còn đất diễn nữa đâu. Năm nay em mới hơn hai mươi tuổi, so với bà Hoàng đó ưu thế hơn nhiều. Ai mà không thích gái trẻ chứ? Lão già tám mươi tuổi còn thích thiếu nữ mười tám tuổi kia!”
“Em tính làm thế nào?”
“Nhìn em đây này!
Lam Ngọc Anh vừa đưa ly Champagne lên miệng thì thấy một cô gái vóc đáng nóng bỏng đi tới trước mặt mình. Trong bộ lễ phục cố V khoét sâu, vừa thanh thuần lại vừa kiều diễm, cô ta nở nụ cười ngọt lịm: “Chị Hoàng!
“Chào cô” Ngọc Anh mim cười đáp.
“Em là Hải Uyên, là một ca sĩ, gần đây mới kí hợp đồng đại diện thương hiệu với Hoàng Oanh”
Nghe đối phương không đánh mà khai, Ngọc Anh gật gật đầu: “Ừ, tôi có nghe nói rồi”’ Cô cũng không lấy làm bất ngờ, dường như đã sớm đoán được đối phương sẽ tận dụng cơ hội này mà tiếp cận mình. Hơn nữa, lúc ở trên xe Hoàng Trường Minh cũng đã nói bóng gió với cô rồi “Vậy chắc chị đã thấy tấm hình trên báo rồi chứ nhỉ?” Hải Uyên lập tức đi thẳng vào chủ đề, giọng điệu mờ ám: “Em cũng không muốn giải thích gị, chỉ hy vọng chị đừng giận, anh Minh thực sự là một người đàn ông tất cuốn hút, em quả thực cũng không tự chủ được, cho nên mới.”
“Cô nói không sai” Lam Ngọc Anh nghe xong thì nghiêm túc tống kết lại, cười đáp: “Ai da, tôi cũng phải công nhận là chồng tôi rất cuốn hút”
Hải Uyên tiếp tục nói, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương: “Chị Hoàng, em sẽ không tranh giành với chị đâu. Em chỉ cần được ở bên anh ấy”
‘Ờ” Lam Ngọc Anh lạnh nhạt gật đầu Trên mặt cô không có biểu cảm gì nhiều, Hải Uyên không đạt được mục đích thì có chút ngỡ ngàng, trong đầu nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng cần răng nói: “Em..em đã có thai rồi, là của anh Minh”
Nghe xong, Lam Ngọc Anh đặt ly Champagne lên khay bên cạnh, động tác rất mạnh Chất lỏng màu vàng trong cốc trào ra, chảy ra rất nhiều, bần tung tóe lên mu bàn tay và cổ tay cô.
Hải Uyên thấy vậy khóe môi khế nhếch lên cười nhẹ, mừng thầm trong lòng, bởi cô ta cứ tưởng rằng cô đã bị mình làm ảnh hưởng, trong lòng vô cùng phấn khởi Phục vụ đem khăn giấy tới, sau khi cảm ơn và lau khô tay, cô lại mở miệng nói: “Có thế cho tôi thêm một tờ giấy và bút được không?”
‘Sau khi nhận lấy, Lam Ngọc Anh cầm bút viết một chuỗi mười một chữ số lên trên đó, đưa cho người đối diện đang nhìn chảm chảm mình.
“Cô Hải Uyên phải không? Cái này cho cô”
“Đây là cái gï? Hải Uyên khó hiểu nhận lấy.
Lam Ngọc Anh cười nhạt, thong thả nói: “Số điện thoại của giám đốc khoa sản bệnh viện tư nhân Xuân Hoa. Lúc tôi mang thai cũng nhờ vị bác sĩ này giúp đỡ, quan hệ rất tốt. Cô tới phá thai có thể tìm cô ấy. Nhắc tới tôi thì có thể không phải xếp hàng!”
Người đối diện cầm tờ giấy mà mặt tái mét, đầy vẻ ngỡ ngàng. Còn cô thì bày ra vẻ mặt vô tội, tựa như vừa nghĩ ra điều gì đó, cô liền hỏi: “Nhân tiện, cô Hải Uyên đây có nghe đồn gì không?”
“Cái gì? Hải Uyên hoài nghỉ hỏi “Giám đốc Minh sợ vợ lảm đó” Lam Ngọc Anh nháy mắt.