Ngọn đèn đường soi bóng trên người cô, hình bóng lẻ loi, thoạt nhìn khiến người khác có cảm giác xót xa.
Nguyễn Phong bưng cháo táo tàu đỏ vừa đun lên, trong bữa tối cô hầu như không ăn, chỉ động hai đũa rồi nói đã no rồi, cảm giác như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô gầy đi hơn một chút.
Lam Ngọc Anh dường như không nghe thấy tiếng bước chân của anh, chống cằm lên đầu gối, đôi mắt rủ xuống nhìn điện thoại bên cạnh chân.
Nguyễn Phong biết rằng cô đang chờ cuộc gọi của Hoàng Trường Minh.
Sau khi bà nội mất, đương nhiên anh sẽ không để cô một mình đối mặt với chuyện này mà cùng cô tổ chức tang lễ, trong ba ngày này, cô đều nói chuyện điện thoại với Hoàng Trường Minh, cũng giống như ở bệnh viện ngày hôm đó, cô rất cố gắng tỏ ra là mình không sao. Vài lần anh bắt gặp nụ cười từ khóe miệng cô, nhưng sau khi cúp điện thoại, nụ cười ấy liền biến mất.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đó rõ ràng là nỗi đau mất đi người thân, nhưng cô vẫn gắng gượng tỏ ra bình thường, chỉ là để Hoàng Trường Minh không phải lo lắng cho cô.
Tay Nguyễn Phong bất giác siết chặt, cảm giác không cam lòng bủa vây lấy anh. Sau khi phát giác ra anh có hơi hoảng sợ, bởi vì trong những cảm xúc đó le lói một chút ghen tị.
Có lẽ anh nên thừa nhận rằng khi nhìn thấy Hoàng Trường Minh lần đầu tiên xuất hiện trong gia đình cô, lòng anh đã bất ổn rồi.
Chỉ là anh đã quen với nhẫn nhịn, quen chôn sâu tất cả tình cảm trong lòng, không để lộ ra một chút nào, bởi vì hai người hơn kém nhau mười hai tuổi, hơn nữa, anh lại có một thân phận đặc biệt khi bên cạnh có thêm một cậu con trai...
Chén cháo đưa tới trước mặt, Lam Ngọc Anh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cô không đưa tay ra nhận, cô không muốn ăn uống gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi:
"Anh Nguyễn Phong, bây giờ ở New York chắc là sáng rồi nhỉ?..."
"Ừ." Nguyễn Phong gật đầu.
Lam Ngọc Anh cũng gật đầu, tự ý nói: "Tối hôm qua nghe anh ấy nói quay về khách sạn sớm, quay cuồng mấy đêm, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc...
"Đừng nói đến cậu ta nữa! Hãy chăm sóc cho bản thân em đi!" Nguyễn Phong nhíu mày ngắt lời, nhìn chiếc cằm thon gọn của cô, có chút tức giận, trong suốt khoảng thời gian qua, cô chỉ nghĩ về con người ấy.
"Ừ, em biết rồi." Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi: "Anh ấy cũng nói với em hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lại là Hoàng Trường Minh...
Cảm giác ghen tuông trong anh càng lúc càng mạnh, như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực.
Nguyễn Phong đặt bát cháo lên bàn chỗ đầu giường bên cạnh cô, khi cô quay đầu nhìn lại, bát cháo ở trong lòng bàn tay trắng nõn nhỏ bé đã buông thống bên hông cô.
"Ngọc Anh."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Lam Ngọc Anh sửng sốt.
Cô kinh ngạc cúi đầu, nhìn về phía bàn tay Nguyễn Phong đang che chở cho cô, giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên bên tại cô:
"Ngọc Anh, nếu anh hỏi em lại một lần nữa, anh muốn đưa em đi Mỹ, em có đồng ý không?”
"Anh Nguyễn Phong..." Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, trái tim khẽ rung động.
Cô nuốt nước bọt, cô thấy sự căng thẳng trên nét mặt và trong lời nói của anh.
Nguyễn Phong cầm thật chặt tay cô, đôi mắt chăm chú nhìn cô, như sợ bỏ sót một chút biểu cảm trên gương mặt cô:
“Em có đồng ý không?"
"Xin lỗi..." Lam Ngọc Anh thì thầm. Những tia hi vọng trong đôi mắt Nguyễn Phong lập tức biến mất, thay vào đó lại phảng phất chút chua xót.
Ba chữ này đã rồi nói rõ câu trả lời của cô, hết lần này đến lần khác, có lẽ anh phải đoán ra từ rất lâu rồi, nhưng anh vẫn hỏi.
Chẳng biết tại sao, bụng dưới tự nhiên lại có một chấn động nhẹ, bàn tay cô mềm mại đang nằm trong tay anh, không dễ dàng thoát ra. Không biết có phải vì không cam tâm hay không mà anh có chút không thể khống chế được mình.
Lam Ngọc Anh cảm thấy không đúng, muốn rút tay về, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
Cô nhíu mày, cô cảm giác được Nguyễn Phong trước mặt đột nhiên cúi xuống, sắc mặt giãn ra, cô bất giác giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đột nhiên bị đè lên.
"Anh Nguyễn Phong, anh..."
Lam Ngọc Anh kinh ngạc trợn to hai mắt, cô phát hiện vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Phong thiếu đi vẻ dịu dàng chỉ xuất hiện khi đối diện với cô, ánh mắt cũng không trong sáng rõ ràng, trong đó có một tia xung động.
Cô không thể phát ra chút âm thanh nào, không thể giải thoát mình trong tình huống này. Anh hôn lên môi cô.
Cả người bị đè nặng xuống giường, Lam Ngọc Anh hoảng sợ đẩy ra.
Cô càng chống cự, nụ hôn của Nguyễn Phong càng trở nên mãnh liệt, tay anh đang cố gắng cởi quần áo của cô.
Dường như bị mê hoặc bởi thứ gì đó, sức mạnh đáng sợ mê hoặc khiếp người.
Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đã làm rất nhiều chuyện thân mật, cho nên cô không thể không hiểu, cô có thể cảm nhận rõ ràng tín hiệu nguy hiểm từ một người đàn ông vào lúc này. "Đừng!"
Lam Ngọc Anh run rẩy thì thầm, nhưng Nguyễn Phong không nghe thấy, và trong cơn hoảng loạn, cổ áo đã bị xé toạc, và nụ hôn dần dần hạ xuống, với sức lực như vậy, làn da của cô dần dần lộ ra.
Thể lực của nam và nữ chênh lệch rất nhiều, cô bây giờ lại rất hốc hác, sức lực căn bản rất yếu, không thể lay chuyển tình hình.
Lam Ngọc Anh càng ngày càng sợ hãi, Nguyễn Phong dường như đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi, đây không phải là những gì Nguyễn Phong sẽ làm với cô trong trí nhớ.
Đẩy ra không được, tay cô lấy bát cháo vừa đặt trên tủ đầu giường, đập thẳng vào đầu anh.
Cơn đau ập đến, động tác của Nguyễn Phong dừng lại, anh đưa tay lên che trán.
Lam Ngọc Anh ôm chặt ngực, nước mắt lăn dài theo khóe mắt, vẫn đang lẩm bẩm nói: "Anh Nguyễn Phong, đừng..."
Cháo táo tàu đỏ từ từ thoát ra khỏi kẽ tay, bên tai vang lên tiếng khóc, vẻ điên cuồng trong mắt Nguyễn Phong đã dịu lại một chút, nhìn cô đang khóc bên cạnh, giống như cô không thể tin được chuyện đã xảy ra.
Anh đã làm gì?
Lam Ngọc Anh đang buồn vì bà ngoại vừa qua đời mà anh thì suýt nữa đã làm chuyện ấy với cô?
Nếu thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Anh chỉ vì một lý do nào đó mà mất kiểm soát, lạc lõng và mê sảng. Có điều gì đó đã vượt qua lý trí mạnh mẽ của anh.
“Ngọc Anh, đừng khóc, anh thực xin lỗi, anh không cố ý!” Nguyễn Phong vội vàng kéo cô dậy, nhẹ nhàng sửa lại cổ áo bị anh xé toạc cho cô, miệng thì thầm: “Là anh không tốt. Anh làm em sợ phải không? Vừa rồi anh không biết mình bị làm sao nữa. Đừng sợ, anh sẽ ra ngoài thay em túc trực bên linh cữu!"
Chín giờ sáng, chuyến bay quốc tế từ New York về mới hạ cánh.
Hai tay của Phan Duy thay nhau kéo vali, người mặc vest đen đi sau Hoàng Trường Minh, thỉnh thoảng liếc nhìn mặt ông chủ.
Tối hôm qua sau khi họ lên máy bay từ New York để trở về, bay hơn mười tiếng, sau khi hạ cánh, vì chênh lệch giờ giấc nên cũng vừa hay bên này đang là ban ngày.
Phan Duy biết ông chủ đã ra lệnh cho anh ta đặt vé ngay sau khi giải quyết xong công chuyện, anh còn cố ý không nói với cô Lam biết. Anh định đặt chân đến sân bay mới báo cho cô ấy biết, nhưng điện thoại bị bỏ lại vì quá gấp. Sau khi đã đến sân bay, anh mới nhớ ra mình không mang điện thoại nhưng vì đã sắp đến giờ bay nên không thể làm gì được nữa.
Anh mượn điện thoại của Phan Duy, nhưng may rủi thế nào mà điện thoại của anh ấy cũng hết pin.