Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1743


Lúc này mà cô còn không nhìn ra thì đúng là ngu hết thuốc chữa!


Tại sao có thể có nhiều sự trùng hợp đến như vậy? Liên hệ lại một số hành động của anh lại với nhau, Trương Tiểu Du có loại cảm giác không thể nhịn nổi nữa.


Cảm giác tất cả cảm xúc như bộc phát. Cô nhìn anh chằm chẳm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn nạn, anh cố ý!”


“Đúng, anh cố ý đấy!” Trần Phong Sinh không hề phủ nhận.


Trương Tiếu Du trợn mắt, có chút chán nản: “Anh…


Tay Trần Phong Sinh đang khoanh trước ngực đổi thành đút túi quần, vẫn tựa vào thân xe, cặp mất đào hoa hơi híp lại: “Cá vàng nhỏ, đêm hôm đó anh đã nói rồi, anh đã có một quyết định!”


“Rốt cuộc quyết định gì!” Trương Tiểu Du tức giận hỏi.


Đêm hôm đó anh uống say, chạy tới tập kích bất ngờ, sau đó bỏ lại một câu như thế rồi đi, khiến cô thực sự không hiểu được!


Trần Phong Sinh đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía cô, từng bước một, cho đến khi bóng của anh bao phủ lấy cô. Trong đôi mắt đào hoa của anh hiện lên ý cười xấu xa, gn từng chữ: “Quyết định chính là, anh không cho phép em gả cho người đàn ông khác!”


Trương Tiểu Du nghe thế, trái tim rung động Mấy chữ đó giống như đèn nặng trái tim cô, nhưng kèm theo đó là sự tức giận kéo đến càng nhiều. Cô siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nghiến răng nhấn mạnh: “Khốn kiếp, chúng ta đã chia tay lâu rồi! Nửa năm trước chúng ta đã chia tay rồi, em lập gia đình hay kết hôn cũng không liên quan đến anh!”


“Anh biết!” Giọng Trần Phong Sinh biếng nhác, khóe môi nhếch lên một nụ cười vừa tàn bạo vừa xấu xa: “Nhưng anh không muốn em lấy người đàn ông khác!”


“..” Trương Tiểu Du thở mạnh.


Vô liêm sỉ!


Hai người lông mày dựng ngược, cô rõ ràng là bị anh chọc tức không nhẹ, đang cố gảng kìm chế không mắng anh. Trương Tiểu Du cắn chặt răng, không muốn lãng phí nước bọt với anh, liền xách váy kiên định nghiêng đầu quay trở lại.


Bởi vì lúc này mặt trời đã lặn, sắc trời đang dần lắng xuống Trên con đường thật dài chỉ có một mình cô.


Trương Tiểu Du xách váy, dưới chân lại đi giày cao gót, đi lại hết sức khó khăn, cảm thấy bàn chân như sắp không còn cảm giác nữa rồi, nhưng cô vẫn cảm đầu đi tiếp, Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô cũng làm như không nghe thấy, cứ bước đi như thường.


Nếu lúc đó biết người lái xe là anh, có đánh chết cô cũng không lên xe!


Còn con nhóc chết tiệt Chu Thị Linh kia.


Trương Tiểu Du càng nghĩ càng tức giận.


Không biết qua bao lâu, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn phía sau, tức giận cảnh cáo: “Anh đừng đi theo eml”


Trần Phong Sinh một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc đang cháy, theo bước chân anh, khói thuốc từ miệng và mũi khuếch tán ra. Anh nhướng mày hỏi: “Cá vàng nhỏ, chỗ này đã cách thành phố mấy chục ki-lô-mét rồi, em có đi đến sáng mai cũng chưa chắc đến nơi đâu!”


Tất cả là do ai hả?


Trương Tiểu Du tức giận không có chỗ trút: “‘Không cần anh quan tâm!”


Trần Phong Sinh nhầm mắt theo đuôi: “Chẳng lẽ em định đi về như thế này sao?”


“Đúng!” Trương Tiểu Du tức giận nói.


Trần Phong Sinh ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt lửa, lười biếng thuyết phục: “Hiện tại trời đã tối rồi, lại không có xe. Phía trước có một thôn nhỏ, chúng ta có thể tìm một nhà ở lại qua đêm, sáng mai lại nghĩ cách quay về thành phố!”


Lần này Trương Tiểu Du coi như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu bước đi Khi màn đêm buông xuống, tốc độ của cô dần dần chậm lại, chân có chút run rẩy, mỗi khi giày cao gót đặt lên mặt đất, cô đều cảm thấy loạng choạng như sắp ngã, hoàn toàn phải dựa vào sự kiên trì để chống đỡ.


Đột nhiên, dưới chân không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK