Buổi tối sau khi tổ chức một buổi sinh nhật náo nhiệt cho dượng út, hai chị em tắm xong liền đi ngủ sớm, cô em họ Chu Linh ở giường bên cạnh đã ngủ gật cạnh chiếc điện thoại di động sau ba tiếng gọi điện. Trương Tiểu Du thì trở mình, nhưng cô ấy vẫn chưa ngủ được.
Nghĩ đến lời nói của người em họ lúc trước, cô không ngừng mim chặt môi, mấy lần lấy điện thoại ra, khi đầu ngón tay ngập ngừng gõ tìm danh bạ từ “Cầm Thú”, cuối cùng cô lại nhét vào trong gối, nhưng đêm đó cô ấy cũng không ngủ được nhiều.
‘Sáng hôm sau, cô ấy bị cô kéo đưa đi chợ buổi sáng, ăn trưa xong cô ngồi trên ghế sô pha xem tỉ vi để giết thời gian, vừa đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh thì chuông điện thoại reo, cô cầm lên,cô trả lời với giọng đầy bất ngờ: “Alo… bà nội La Buổi chiều, Trường Tiểu Du trở về Sài Gòn bằng tàu hỏa từ thị trấn và đến thẳng bệnh viện. Ở khoa phẫu thuật dạ dày cấp cứu, bà cụ đã sớm ngồi đợi, thấy cô ấy đấy cửa bước vào, bà mừng đến nỗi không khép miệng lại được, đưa tay về phía cô ấy cười hỏi: “Cá Nhỏ, có làm phiền cháu không? Phóng viên hẳn là rất bận, bà không gây phiền toái cho cháu, đúng không?”
“Không đâu ạ, tụi cháu được nghỉ cuối tuần. Có đông nghiệp khác túc trực ở đài truyền hình rồi ạ” Trương Tiểu Du cười lắc đầu.
“Thật tốt quát” Bà nội vẻ mặt vui vẻ: “Bà chỉ là đột nhiên nhớ tới cháu, nhớ: quá liền gọi điện thoại bảo cháu đến cùng bà nói chuyện vài câu thôi!”
Trương Tiểu Du cảm thấy có chút áy náy, dường như cô ấy đã không đến thăm kể từ khi bà mổ, bây giờ, lại để cho bà chủ động gọi điện cho mình như này, rõ rằng là không nên như vậy, “Cháu xin lỗi. Gần đây cháu bận quá a..”
“Thanh niên các cháu, bà hiếu được mà!” Bà cụ phất phất tay, từ dưới nệm lôi ra một chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương đưa cho cô ấy: “Nhân tiện, Cá Nhỏ, bà nội cho cho cháu thứ này!”
“Bà nội, đây là cái gì vậy 4?” Trương Tiếu Du hỏi với vẻ khó hiểu.
“Con gái của bệnh nhân 24 giường bên cạnh đi tháp hương cầu khấn nhà chùa! Mọi người đều là bệnh nhân lâu năm của bệnh viện cả. Hôm đó, bà nghe con gái bà ấy thường đi chùa cầu phúc nên bà cũng nhờ xin cho con một chiếc vòng. Đại sư chùa đã tự tay làm phép đấy, linh lầm,nó có thể cầu bình an, mau.
đeo nó vào đi!”
Trương Tiểu Du gật đầu và nhìn bà nội đặt chiếc vòng tay vào cố tay mình.
Nhưng đâu chỉ là cầu bình an, cô ấy đã nhìn thấy chữ sớm sinh quý tử được khắc dưới chuỗi hạt này rồi… Trương Tiểu Du đỏ mặt, xấu hổ cụp mắt xuống.
“Thắng nhóc Phong Sinh này, mấy ngày nay bà không thấy bóng dáng nó, đâu cả!” Bà cụ ở trước mặt cô nói thêm: “Bà muốn hỏi số điện thoại của cháu, mà cũng phải nửa ngày trời nó mới cho bà biết!”
Trương Tiểu Du không khỏi mím chặt khóe miệng. Thực ra là khi cô ấy tới đây, bà cụ liếc mắt một cái đã nhìn thấy biểu hiện khác lạ của cô ấy rồi, bà cụ lo lắng hỏi: “Cá Nhỏ, nói thật với bà nội đi, hai người có cãi nhau không?”
“… Không ạ!” Trương Tiểu Du lác đầu nhưng lương tâm thì đang cần rứt.
Nghe xong, bà cụ thở phào nhẹ nhõm, lầm bẩm: “Bà đang hỏi gì thế này, hai đứa mới cưới, sao có thể cãi nhau được chứ! Ngày sinh nhật của Phong Sinh hôm thứ Tư ấy, nó còn nói với bà rằng nó có hẹn với cháu vào buổi tối, chỉ có hai người thôi. Đó chắc hẳn là một lễ kỷ niệm tràn ngập hạnh phúc nhỉ, phải không?”
Trương Tiểu Du thực sự giật mình khi nghe những lời đó.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn bà nội: “Bà ơi, bà nói hôm thứ tư là sinh nhật cúa anh ấy sao ạ?”
“Đúng vậy, thế nó không cùng cháu đi chơi à?” Bà nội vội hỏi tiếp với vẻ lo lắng: “Sao vậy, có chuyện gì à? Hay là hai đứa đi ăn không vui vẻ sao?”
“Dạ không..”Trương Tiểu Du chậm rãi lắc đầu.
Lúc ấy trong điện thoại anh ấy cũng không nói gì, chỉ dặn cô ấy đến một nhà hàng phương Tây bên bờ sông đúng giờ mà thôi, nhưng sau đó trên đải truyền hình đồng thời gặp phải một số vấn đề, việc cấp bách quá nên cô ấy và Tô Yến liền đi qua đó,lúc xong việc thì về nhà cũng đã rất muộn rồi, nên cô ấy cuối cùng đã thất hẹn với anh ấy.