Lần này Nguyễn Hồng Mai phản ứng mãnh liệt hơn lúc trước rất nhiều, hoàn toàn là tức điên liên, biểu cảm trên mặt gân như dữ tợn: “Lam Ngọc Anh, cô có thôi đi không?”
“Chuyện vừa rồi tôi đã thừa nhận toàn bộ, mẹ cô cũng đã chết, có truy cứu như thế nào cũng không sống được! Bây giờ cô lại nói như vậy, chẳng lẽ cô còn có chứng cớ gì sao? Ai có thể chứng minh cho cô chứ? Năm đó cô còn chưa ra đời, chỉ mới dựa vào lời nói miệng, đã có thể nhắm vào tôi không thôi?”
Lam Ngọc Anh im lặng cần môi Lần này cô thật sự bị chặn lời không trả lời được, bởi vì cũng giống lúc ở trong bệnh viện trước đó, cô chỉ là thử hỏi ra, nhưng bắng trực giác và suy đoán của mình, không có bất kỳ dấu vết gì đáng tin, cũng không có bất kỳ chứng cứ thực tế gì Đối mặt với việc Nguyễn Hồng Mai kiên định phản bác, cô không còn cách nào, đành phải dời bước chân.
“Tôi có thể chứng minh?
Bồng dưng, một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Lần này tất cả mọi người đều sợ ngây người, tất cả đều quay đầu nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.
Sác mặt Nguyễn Hồng Mai lúc trắng lúc xanh, mở to hai mắt ra nhìn, không dám tin, run rấy lên tiếng: “Hoài Phương, em…”
Người lên tiếng chính là Lê Hoài Phương từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha với ông cụ Sang, chẳng biết tại sao sắc mặt của bà có chút trắng, biểu cảm trong mắt cũng rất phức tạp, thậm chí còn có chút vướng mắc khó hiểu.
Trịnh Phương Vũ vẫn luôn ngồi khoanh tay ở trên ghế sô pha xem kịch vui không liên quan đến mình, lúc này cũng giật mình nghiêng đầu nhìn mẹ mình, hoàn toàn không hiếu rõ bà vội vã chuyển hướng như vậy là có chuyện gì.
“Tôi có thể chứng minh!” Lê Hoài Phương giống như đã quyết tâm cái gì đó, chậm rãi đứng lên khỏi ghế sô pha, đón nhận ánh mất nhìn tới của tất cả mọi người, bà thở ra một hơi: “Chị vừa mới nói làm người phải có lương tâm, không sai, làm người là phải có lương tâm! Thật sự nếu không nói ra, lương tâm của tôi có lẽ sẽ bị chó ăn thật, chuyện này đã giấu ở trong lòng tôi nhiều năm như vậy, nhất định cũng phải nên nói ra, anh à, em có lỗi với anhl”
“Hoài Phương?” Lê Hoài Lâm hoang mang nhìn em gái mình ‘Vẻ mặt Lê Hoài Phương cực kì áy náy, giống như trẻ con làm sai muốn móc tìm móc phối ra xin lỗi: “Anh trách em đi, mắng em đi, thậm chí đánh em cũng được, năm đó Sở Vân chia tay với anh, đều là bởi vì eml”
“Em nói cái gì, làm sao lại bởi vì em chứ?” Lê Hoài Lâm trợn to đôi mắt lần nữa, khiếp sợ không thôi.
“Không sai, bởi vì em! Bởi vì chị dâu lừa em, bị coi như đồ ngốc mà sai khiến!”
Lúc Lê Hoài Phương nhắc lại, giọng điệu còn rất không cam lòng, cuối cùng sửa lại xưng hô: “Năm đó bởi vì Nguyễn Hồng Mai chơi với em, vừa gặp đã yêu anh, nhưng anh và Sở Vân tình đâu ý hợp, tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng không biết là, năm đó chị ta vì muốn chia rẽ hai người để được gả vào nhà họ Lê, đã nhân lúc anh ở nước Đức, chế tạo ra chứng cứ giả Sở Vân tấng tịu với người khác đưa cho em xem, còn nói đã có con…”
“Về sau em biết thì cực kì tức giận, bởi vì lúc ấy Nguyễn Hồng Mai lấy ra “chứng cứ” vô cùng chính xác, em đã đơn giản cho rằng hai người yêu xa, Sở Vân ở trong nước một mình không chịu nổi cô đơn, đã mượn lý do này, cố ý đi Sở Vân, nói cho chị ấy là nhà họ Lê không đồng ý cho chị ấy vào cửa, cảm thấy thân phận của chị ấy thấp, cho chị ấy một khoản tiền để chị ấy cút đi, đông thời không cho chị ấy liên lụy đến tương lai tốt đẹp của anh.”
“Hoài Phương, sao em lại…” Lê Hoài Lâm há to miệ tiếp này khiển ông ta không chống đỡ nổi “Anh, em xin lỗi! Thật sự xin lỗi, em cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy!”
Lê Hoài Phương cũng đỏ cả vành mất, nhưng đều là bởi vì áy náy và hối hận: “Năm đó sau khi hai người chia tay, mặc dù em cũng đã từng trải qua lo nghĩ, nhưng về sau nghe anh nói rất nhanh chị ấy đã gả cho người khác, em còn tưởng rằng chuyện chị ấy phản bội anh là chắc chản… Cho đến khoảng thời gian trước anh bị bệnh nặng nắm viện, xuất hiện một cô con gái hiến gan cho anh cấy ghép giải phẫu, em mới biết được, hóa ra năm đó đều là em trách oan cho Sở Vân, đứa bé kia chính là máu mủ của anh! Anh, em xin lỗi, một ngàn cái một vạn cái xin lỗi, em có lỗi với anh và Sở Vân, bố biết được bệnh tình của anh thì lập tức từ Mỹ trở về, em lại chậm chạp không dám trở về, cũng là bởi vì em thực sự không có mặt mũi gặp anh!”
Năm đó Lê Hoài Phương cũng chỉ mới ở độ tuổi ngây thơ, cũng không biết ọ, hai ba sự thật liên suy nghĩ sâu đối với rất nhiều chuyện, Lê Hoài Lâm lại du học ở nước Đức lâu dài, chắc cả năm cũng chỉ về nhà được hai lần.