Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846


“Cô Lam, anh Minh bị cáo buộc có liên quan đến một vụ án thương mại, đã bị người của Cục Cảnh Sát bắt đi!” Lam Ngọc Anh đột ngột đứng dậy, bức vẽ bằng bút chì màu trên tay rơi xuống đất.


Làm sao có thể…


Buổi sáng Hoàng Trường Minh cùng cô lăn lộn một hồi, trên cơ thể cô vẫn vương lại chút mùi hương của anh. Lam Ngọc Anh tròn mắt nhìn Phan Duy, gương mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẻ mặt ngưng trọng của Phan Duy không phải đang nói đùa.


Một cơn tức giận ập đến trong lòng, thân thể cô nóng bừng, hai chân mềm nhũng tựa vào bàn trà mới có thể đứng vững.


Có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn dịu dàng ôm lấy cô, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, ” Cô Ngọc Anh, cô có sao không?” Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống và thấy Đậu Đậu đang ngước nhìn cô.


Đôi mắt to đen như quả nho ấy ẩn chứa sự rụt rè và lo lắng, cô cố gắng bình tĩnh thật nhanh để không làm đứa trẻ sợ hãi, cứng ngắc đưa tay lên xoa đầu nấm của cậu bé, “Cô không sao!”


Sau vài nhịp thở, cô cúi xuống nói: “Cục cưng ngoan, để thím Lý đưa cháu lên lầu chơi nhé?”


“Vâng ạ!” Đậu Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.


Sau khi nhận được ánh mắt của cô, thím Lý vội vàng bước tới nắm tay tiểu thiếu gia bước lên lầu, trong lòng lắng không khỏi quay đầu lại, vừa rồi những gì Phan Duy nói có thể tiểu thiếu gia không hiểu, nhưng bà thì hiểu rất rõ, trên gương mặt không giấu nổi nét lo lắng.


Đợi đến khi Đậu Đậu lên lầu, Lam Ngọc Anh không đứng thẳng nổi nữa.


Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn khiến giọng của cô run lên, Trợ lý Phan, anh lặp lại những gì mình vừa nói!”


Trợ lý Phan nhìn trực tiếp vào cô và lặp lại vấn đề bằng một giọng tập trung “Một giờ trước, anh Minh đang ở trong phòng họp để họp với những người từ Cục Tiếp thị và Cục Kiểm toán. Người của Cục Cảnh Sát đột nhiên đến mang theo tài liệu của họ, nói rằng anh Minh bị tình nghi phạm tội thương mại, và họ đã trực tiếp bắt người đi!”


Chiếc Bentley màu đen dừng trước cửa Cục Cảnh Sát. Phan Duy đang ngồi phía trước giúp cô mở cửa xe, Lam Ngọc Anh như bị đánh thức, dùng sức giữ cửa xe đôi chân mềm nhũng của cô mới có thể đứng vững trên mặt đất.


Nhìn lên huy hiệu cảnh sát uy nghiêm, giọng cô như bị bóp nghẹt.


Bốn năm trước, cô bị bắt oan uổng vào cục, lúc trước cô cũng đã cùng Hoàng Trường Minh đến thăm Lam Ngọc Thiên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Hoàng Trường Minh sẽ bị đưa đến đây.


Cô thất thần như một bãi đất hoang vô tận, gió thổi qua, chỉ còn lại mặt đất khô nứt.


Cô không biết phải làm gì, và cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn rằng người đàn ông của cô đang gặp nguy hiểm.


Trên đường đi, Lam Ngọc Anh luôn giữ chặt điện thoại, gần như có thể vắt ra nước.


Bởi vì trên màn hình có một tin nhắn văn bản đã đọc là do Hoàng Trường Minh gửi tới, chỉ ngắn gọn hai chữ.


“Đừng sợ”


Lam Ngọc Anh cảm thấy hốc mắt đau rát.


Theo những gì Phan Duy nói với cô trước đây, thời điểm gửi tin nhắn đó có thể là lúc anh bị cảnh sát bắt đi.


Cảnh tượng lần trước cô bị bắt cóc hiện ra trước mặt, trên người anh đầy vết thương, rõ ràng anh đang ở trong tình trạng nguy hiểm như vậy, nhưng tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ có cô.


Đằng sau hai chữ lạnh lùng kia, Lam Ngọc Anh cảm giác như có thể nhìn thấy đôi mắt đen và sâu ấy.


Hoàng Trường Minh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK