Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thuốc phát tác, Lam Khải Dương cũng khôi phục sắc mặt lại không ít, không bắt họ ở lại mà xua tay để họ về.



Lam Ngọc Anh nhìn qua mắt Hoàng Trường Minh, sau gật đầu nói: “Bố, bố nên chú ý nghỉ ngơi nhiều.”



Chiếc Land Rover màu trắng từ nhà họ Lam chạy ra, xa xa chân trời, mặt trời cũng dần lặn xuống, sau khi rời khỏi con đường tư nhân, tình hình giao thông trở nên tắc nghẽn, tốc độ xe cũng chậm lại.



Giữa đường gặp một cái đèn đỏ, Lam Ngọc Anh đóng cửa sổ bên cạnh xuống.



Khi thu tay về, có cảm giác ánh mắt sâu thẳm trầm mặc kia đang dừng trên người mình, hình như là, từ lúc chạy ra khỏi nhà họ Lam, ánh mắt kia vẫn luôn nhìn theo cô.



Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, trong mắt như bị tóm chặt lấy, cô rất nhanh rũ mắt xuống, mất tự nhiên cắn môi: “Anh nhìn em như vậy làm gì.. “Ừm” Hoàng Trường Minh phát ra một tiếng.



Lam Ngọc Anh đặt ngón tay vắt lên đầu gối, do dự nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Trường Minh, em ở nhà họ Lam đánh trả Lại Diệp hai tát, anh...có phải đột nhiên cảm thấy em thật đáng sợ, thật kỳ quái?" “Sao lại nghĩ vậy?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày. "Không có gì." Lam Ngọc Anh khẩn trương nhìn về anh. “Không có!” Hoàng Trường Minh kéo môi.



Anh đương nhiên sẽ không thấy sợ hãi hay kỳ quái, lúc ở nhà họ Lam, nếu không bị cô kéo lại, anh cũng định dùng gậy ông đập lưng ông, dạy dỗ Lại Diệp, tuy rằng động tay với phụ nữ có vẻ mất phẩm giả, nhưng anh mặc kệ, không thể để người khác ức hiếp người phụ nữ của mình.



Thấy cô mím môi giống như đứa con nít, Hoàng Trường Minh cười nhẹ, vuốt cằm trầm ngâm nói: “Chỉ là cảm thấy em rất hấp dẫn.



Lam Ngọc Anh kinh ngạc, lập tức vui vẻ trong lòng. “Thật không đấy?” Cô không khỏi thẹn thùng hỏi. “Đùa thôi." Hoàng Trường Minh khẽ nói. "Này!” Lam Ngọc Anh mặc kệ.



Bị cánh tay dài của anh duỗi ra ôm vào lòng, sau đó anh cúi đầu hôn xuống khỏe miệng cô, đôi mắt trầm ngâm sâu thẳm, bị dáng vẻ hồn nhiên của cô chiếm giữ.



Tuy là đang chờ đèn đỏ, hành động thân mật như vậy cũng không nguy hiểm, nhưng hai bên đều có xe, bên trái có bà dì vẫn đang nhìn qua cửa sổ, Lam Ngọc Anh nhất thời xấu hổ đẩy anh ra.



Land Rover lần nữa chạy đi, cô bỗng nghĩ đến điều gì đó: "Mà này, sao anh lại xuất hiện ở nhà họ Lam? “Chú Lý gọi điện báo cho anh" Hoàng Trường Minh nhìn không chớp mắt trả lời.



Chú Lý báo cáo qua điện thoại là cô muốn đưa con trai về biệt thự trước, chính mình còn muốn đến một nơi, nghe nói là không tiện đường đi khu biệt thự thành nam, anh lập tức nhận ra là nhà họ Lam, bởi vì sợ cô chịu ức hiếp, cho nên anh tắt điện thoại liền lái xe chạy qua.



Nghe vậy, Lam Ngọc Anh học theo thói quen của anh, nheo mắt lại: "Không phải là anh để chú Lý theo dõi em chứ?" “Em nghĩ nhiều rồi!” Hoàng Trường Minh khẽ nói.



Mới là lạ!



Lam Ngọc Anh bĩu môi, tuy nói là có hẹn với bạn thân



Trương Tiểu Du, nhưng xem ra là anh vẫn không yên tâm.



Tuy rằng cảm thấy anh ngang ngược, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, nhìn dáng vẻ thâm trầm của anh, không nhịn được dựa qua, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh.



Môi mỏng của Hoàng Trường Minh giãn ra lộ nếp nhăn trên mặt khi cười, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô.



Vào ban đêm, nhiệt độ không khí giảm xuống không ít. Như lần trước, dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ xong Lam



Ngọc Anh liền nhẹ nhàng đi đến cửa cách vách. Mỗi lần đóng của phòng của con, cô lại dâng lên cảm giác tội lỗi.



Lúc này, cửa sổ sát sàn mở một nửa, gió đêm mát mẻ thổi vào khiến người ta cảm thấy thư giãn dễ chịu, sợi tóc mai thỉnh thoảng bị thổi bay lên, Lam Ngọc Anh vươn tay vén ra sau tai.



Nhìn những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm xanh thấm, cô hơi xuất thần. “Lam Ngọc Anh con tiện nhân kia, cô không phải thường xuyên nói là tận tình tận nghĩa với cô ta sao?” “Hơn nữa năm đó sở dĩ không nháy mắt đuổi cô ra khỏi nhà họ Lam, còn không phải do cô vốn dĩ là kẻ cướp đoạt..



Ban ngày ở nhà họ Lam nghe được đoạn đối thoại cứ văng vẳng bên tai. Tuy lúc đó cô đứng ở cầu thang trên lầu, nhưng giọng của Lại Diệp cất cao đến mức cô có thể nghe loáng thoảng được.



Lam Ngọc Anh dùng sức cắn môi, không biết cô nghe không rõ hay Lại Diệp ăn nói bừa bãi, nhưng mấy lời nói này đã đưa cho cô đầu mối mơ hồ, như là thả một quả b xuống mặt hồ nước.



Chẳng lẽ cô thật sự không phải là con gái ruột của nhà họ Lam sao? Tựa hồ giống như được đả thông, vì sao lúc trước Lam



Khải Dương kiên quyết tàn nhẫn mặc kệ cô, nhiều lần cô trốn ở góc phòng trộm khóc, không hiểu vì sao bố lại đuổi mình đi, không thương tiếc.



Nếu thật là như vậy, bố ruột của cô là ai? Hơn nữa, Lại Diệp cũng có thể là không biết lựa lời...



Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.



Trên mặt đột nhiên nóng lên, một bóng đen cao lớn bao phủ xuống.



Cô mở to mắt, nhìn thấy khăn mặt nóng hổi áp trên mặt mình, mà chủ nhân của nó đang quấn khăn tắm ngồi bên cạnh cô, tóc ngắn thỉnh thoảng nhỏ từng giọt nước xuống, cực kỳ gợi cảm. “Đã không sao rồi." Lam Ngọc Anh chỉ vào mặt mình nói.



Sau khi trở về nhà, sợ bánh bao nhỏ nhìn thấy lo lắng, nên bọn họ đi một chuyển đến phòng khám xử lí đơn giản, hơn nữa vào bữa cơm tối, dì Lý cũng lén lút luộc quả trứng lăn trên mặt cô để giảm sưng.



Hoàng Trường Minh kiên trì: “Vẫn nên đắp đi. “Ừm.” trong lòng Lam Ngọc Anh thật ngọt ngào. “Vẫn ngồi ở đây suy nghĩ gì vậy?” Hoàng Trường Minh hỏi tiếp. “Không.” Cô lắc đầu.



Thấy anh cứ nhìn mình như cũ, trong mắt đầy thăm dò, cô biết trước mặt anh không thể che giấu được gì, một lần nữa nhìn về bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, chua chát mở miệng: “Em chỉ đang nghĩ, sao mẹ lại ra đi sớm như thế, bà ngoại bốn năm trước cũng ra đi, thế giới này cũng chỉ còn lại một mình em “Em còn có anh cùng con trai.” Hoàng Trường Minh vươn tay ôm cô vào lòng.



Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch kia giống như bốn năm trước, bao trùm lấy cô, cô không khỏi cong môi gật gật đầu: "Đúng vậy, em còn có anh và Đậu Đậu.” “Hoàng Trường Minh.” Cô khẽ gọi anh một tiếng, buông khăn mặt trong tay xuống, hai tay ôm lấy thân thể cường tráng của anh: “Thật sự, em có chút không thể tin được, sau bốn năm, chúng ta còn có thể một lần nữa bên nhau.”



Hoàng Trường Minh nghe vậy, ẩn lòng bàn tay sau đầu cô, trầm giọng nói: “Ngọc Anh, cả sinh mệnh và thể xác của anh đều cần em"



Đây xem như lời ngon tiếng ngọt.



Hai người im lặng ôm nhau một lúc, Hoàng Trường Minh liền đứng dậy ôm cô đến giường, khẳng định rõ ràng về sau câu nói của anh.



Lam Ngọc Anh bị anh phủ phục trên giường, thẹn thùng nhắc nhở: “Mấy lần trước chúng ta hình như không có tránh thai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK