“Cũng ổn…” Lam Ngọc Anh trái lương tâm nói.
Ốn chỗ nào chứ, người nào đó đen mặt nguyên cả một ngày.
Cô chau mày thanh thanh cố họng, ngữ khí nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh Nam, có vài lời tôi cảm thấy vẫn cần thiết phải nói rõ với anh một lần nữa! Đối với lời anh nói ngày hôm trước, tôi rất cảm kích sự thương yêu của anh, nhưng, tất xin lỗi, trong lòng tôi đã có nơi thuộc về rồi, tin rằng về điểm này anh còn rõ ràng hơn bất cứ ai!”
“Tôi biết, tôi cũng cảm thấy có vài phần tiếc nuối!” Lê Văn Nam cũng chau mày, thậm chí còn thở dài Lam Ngọc Anh nghe thấy hai chữ “tiếc nuối’ này liền lập tức vui vẻ, tưởng tầng anh ta đã nghĩ thông rồi Nhưng sự thật sự chứng minh cô đã vui mừng quá sớm, bởi vì sau đó Lê Văn Nam tiếp tục nói: “Nhưng, tôi vẫn không thế nào thay đổi tâm ý của mình được, cũng cho rằng tình yêu không có đến trước đến sau! Vả lại tôi cũng không hề phủ nhận, tôi là thấy tình cảm cô đối với tổng giám đốc Minh nên mới động lòng, cô khiến tôi lại tin vào tình yêu một lần nữa! Tôi châc chản trên đời này sẽ không thể gặp được cô gái nào tốt hơn cô nữa cả, tôi cũng tin vào ánh mắt của mình! Tiếp theo, tôi mong rắng mình có thể cạnh tranh công bắng với tổng giám đốc Minh!”
Lam Ngọc Anh nghẹn họng cạn lời.
Không ngờ cậu ấm nhà họ Lê này lại cứng đầu như vậy.
Chậc, nói không thông mài Hai người đang nói chuyện đều không phát hiện, ở đẳng xa có hai cha con đang đi về phía họ.
Sau khi Hoàng Trường Minh tan họp liền về biệt thự đón con trai, nhưng không ngờ trong phòng bệnh lại không có bóng dáng cô.
Hỏi y tá, biết được cô đến đây tản bộ anh liền đi qua, vừa đi hết cây cầu thang ngoài trời liền thấy cô đang ngồi nói chuyện với một tên đàn ông vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, mà tên đàn ông đó không phải ai khác, chính là cái tên đã xưng rằng muốn cướp vợ của anh!
Mặt mày Hoàng Trường Minh ‘xoạt’ một cái liền trầm xuống.
Chỉ mới có ba tiếng đồng hồ thôi mà đã bị chui chỗ trống rồi!
Nguyên cả ngày hôm qua anh đều ở trong phòng bệnh canh chừng, vì không có xảy ra bất cứ chuyện gì nên không khỏi hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ kẻ địch lại dai như địa như vậy, khiến anh ngửi được mùi nguy hiểm rất mạnh “Bố ơii Bánh bao nhỏ lắc lắc tay anh, cũng đã sớm nhanh mắt nhìn thấy, tò mò mà mềm mại hỏi: “Bé Anh đang hẹn hò sao?”
“Không phải!” Hoàng Trường Minh cực kỳ tức giận phủ nhận.
“À ồ!” Miệng bánh bao nhỏ mở ra khép lại rất đáng yêu.
Hoàng Trường Minh dắt tay con trai liền muốn bước nhanh về phía trước.
Chỉ là đột nhiên nhớ tới gì đó lại lập tức dừng bước, sau đó ngồi xổm xuống cho ngang tầm mắt với con trai.
“Đậu Đậu, bố có chuyện muốn nói với con” Anh rất nghiêm túc chỉnh lại cổ áo cho con trai, trong mắt xet qua vẻ gian trá, nhưng trên mặt thì lại bày ra vẻ nghiêm trọng: “Bé Anh của con đang hẹn hò với tên đàn ông khác, hơn nữa đối phương có ý đồ xấu muốn giành mẹ ra khỏi tay bố, còn muốn sinh một em gái với cô ấy!”
Bánh bao vừa nghe vậy liền lập tức hoảng hốt.
Ngoại trừ bé Anh, còn có em gái mà cục cưng trông mong đã lâu cũng sẽ bị cướp đi hết sao?
Bị truyền cái ý nghĩ này vào đầu, khuôn mặt nhỏ vốn còn đỏ tươi của bánh bao nhỏ phút chốc liền trắng bệch, từng hạt nước mắt to như hạt đậu lăn ra từ hốc mắt, bộ dáng nhỏ bé muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, cứ như đã bị vứt bỏ rồi vậy, khóc đến mức không thở nổi.
Hoàng Trường Minh dùng một tay ôm con trai lên, lập tức bước nhanh qua đó.
Lam Ngọc An đỡ trán, đang lúc không còn cách nào, không biết làm sao để khuyên đối phương từ bỏ chuyện tỏ tình này thì đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó liền có một cái bóng to lớn bao trùm lên mình, cô vô thức quay đầu lại.
Nhưng cô lại nhìn thấy một cục nho nhỏ đang khóc tèm lem hết cả mặt mày.
Tuy bị hai cha con họ dọa giật cả mình, lại bị bắt gặp lần nữa ngay cả cô cũng có chút cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại giường, nhưng lúc này đã không hơi đâu để ý tới khuôn mặt đen như than của Hoàng Trường Minh nữa, trong mắt cô chỉ có bánh bao nhỏ đã khóc ướt hết cả người thôi.