Thịnh tình khó có thể từ chối, Lam Ngọc Anh đành phải vươn tay nhận.
Cô đối với trà cũng không nghiên cứu gì, nhưng uống vào trà thơm cũng không phải rất đậm, nhưng lưu lại rất lâu, nhịn không được uống thêm một ngụm.
“Ngài cũng nếm thử đi?” nhân viên bán hàng quay sang nhìn Hoàng Trường Minh..
“Được.” Anh kéo môi mỏng.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lam Ngọc Anh, nhân viên bán hàng còn đưa khay về phía CÔ.
Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn hai tay anh bị túi mua hàng chiếm đầy, đành phải kiên trì lại cầm lên một cốc nhỏ, sau đó bước đến trước mặt Hoàng Trường Minh, dưới ánh nhìn chăm chú tha thiết của nhân viên bán hàng, đưa đến trước hai bờ môi mỏng vừa phải đó.
Hoàng Trường Minh dường như đang nghiêm túc thưởng thức, tốc độ rất chậm rãi. Lúc chờ trà trong ly uống hết, cánh tay Lam Ngọc Anh giơ có chút mỏi rồi.
“Vị không tệ, giúp tôi gói hai hộp.” Hoàng Trường Minh đánh giá.
Nhân viên bán hàng kích động, nhiệt tình nói: “Được, thưa ngài! Ngài đi theo tôi vào đây thanh toán!” Hoàng Trường Minh đứng trước bệ thu ngân thanh toán, nhân viên bán hàng không quên làm chức vụ của mình đứng bên cạnh giúp gói trà, tiếp tục hớn hở mặt mày đẩy mạnh tiêu thụ: “Thưa ngài, vừa nãy tôi thấy bà xã ngài rất thích chè xanh Lục An, ngài có muốn mua thêm hai hộp đem về nhà để uống không!”
Bà xã?
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, nói: “Gói cho tôi mười hộp”
Đi thang máy xuống tầng ba âm, hai người dọc khu a xuyên đến khu b, đi được hai ba mét, Lam Ngọc Anh nhịn không được nói: “Hoàng Trường Minh, anh không nhớ mình đỗ xe ở đâu sao?”
“Xuống xe không chú ý nhìn” Hoàng Trường Minh nhíu mày, có vẻ cũng rất phiền muộn.
“.. Lam Ngọc Anh không nói nên lời.
“Lấy chìa khóa xe mở khóa chắc sẽ dễ tìm được”
“Ừ.” Cô gật đầu đồng ý.
Hoàng Trường Minh nhìn cô: “Giúp tôi.”
Giống như lúc nãy ở cửa hàng trà, hai tay anh xách túi mua hàng, cộng thêm trà vừa nãy mua, một hộp cũng không chia cho cô xách, nên không thể lấy chìa khóa ra được.
“Ờ.” Lam Ngọc Anh lại gật đầu, hỏi anh: “Chìa khóa xe để ở đâu?”
“Trong túi quần.” Hoàng Trường Minh trả lời.
Lam Ngọc Anh liếm khỏe miệng, do dự lại gần anh. Không giống như vừa rồi, tay của cô phải lần qua góc âu phục của anh, duỗi vào trong miệng túi quần của anh, cho dù cách lớp vải, cô cũng cẩn thận hết sức không chạm vào người anh, nhưng đầu ngón tay vẫn vô ý chạm vào.
Giống như cơ bắp ở cánh tay, đùi của anh rắn chắc. Lam Ngọc Anh mò mẫn nữa ngày, cắn môi nói: “Bên này hình như không có “Có thể ở bên kia.” Hoàng Trường Minh hầu kết chuyển động.
“Ừ” Lam Ngọc Anh thấp giọng.
Đành phải lách sau người anh đến bên kia, lặp lại động tác vừa rồi, chỉ là sau khi tay duỗi vào, vẫn không tìm ra chìa khóa xe như cũ, hơn nữa dường như không có gì, cô gần như sắp chọc thủng túi rồi. Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói trầm tĩnh của
Hoàng Trường Minh, trầm đến khàn khàn: “Cô nếu sờ nữa, tôi sắp chịu không nổi rồi.”
Động tác Lam Ngọc Anh cứng đờ.
Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong ánh sáng hơi mờ tối của bãi đỗ xe dưới lòng đất, đôi mắt đen sâu thẳm kia đã nóng rực, hơn nữa thân hình cường tráng dường như cũng dần dần biến đổi.
Ngay cả hô hấp, giống như cũng trở nên nặng nề.