“Ông ngoại”
Bánh bao nhỏ nhìn phía sau lưng cô, đột nhiên kêu lên.
Lam Ngọc Anh nghe tiếng quay đầu lại, không biết Lê Hoài Lâm vào cửa từ khi nào, vừa cởi áo khoác dài trên người, trên đầu còn đọng lại vài bông tuyết, ôm lấy bánh bao nhỏ đang chạy tới, Lê Hoài Lâm cười từ ái: “Đậu đậu, đến đây để ông ngoại ôm một cái!”
Sợ bánh bao nhỏ chơi tuyết cả buổi bị bệnh, thím Lý dắt cậu bé lên lầu thay quần áo.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con cô, Lê Hoài Lâm suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Ngọc Anh, bố dẫn con và Đậu Đậu đi nước Đức nhé?”
Lam Ngọc Anh rũ mắt, bánh bao nhỏ đang cởi mũ và bao tay, cũng không lên tiếng “Chúng ta đi Berlin, trước đó khi mẹ con đi thăm bố, chúng ta đã có một khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi bên nhau!” Lê Hoài Lâm ôn hòa khuyên cô, không phải muốn khuyên cô qua đó di cư, mà là muốn cô rời Sài Gòn một thời gian để bớt đau lòng: “Hoàn cảnh và không khí ở đó rất tốt, lúc trước bố đã tìm hiểu, có rất nhiều trường mẫu giáo và trường tiểu học, sau này đứa bé trưởng thành không cần lo lẳng về vấn đề giáo dục! Bố đã bàn bạc với ông thông gia, ông Hoàng cũng đã bảo không có vấn đề, sẽ ủng hộ quyết định của con!”
Chờ ông ấy nói xong, Lam Ngọc Anh mới lắc đầu: “Không cần đâu bố”
Làm sao cô không biết bố mình đã nghĩ cho cô rất nhiều, còn cố ý nhắc tới mẹ cô, muốn để cô dao động.
Lam Ngọc Anh nhìn vào mắt ông ấy, nhẹ giọng nói: “Bố à, con đi chỗ nào cũng giống nhau. Con phải ở chỗ này, con đã đồng ý với Hoàng Trường Minh, sinh là người của anh ấy, chết cũng là quỷ của anh ấy!”
Mặc dù lúc đó chỉ là đùa giỡn, nhưng cô thực sự nghiêm túc nhớ nó.
Lê Hoài Lâm nhìn vẻ mặt kiên cường của cô, không thể làm gì khá thở dài, từ bỏ ý định này.
Ở lại ăn bữa trưa, Lê Hoài Lâm vừa rời đi không lâu, ngay sau đó Trịnh Phương Vũ vội chạy tới, từ lúc trở về tham gia hôn lễ của bọn họ, Trịnh Phương Vũ và Lê Văn Nam vẫn luôn ở Sài Gòn, người trước còn đi tìm việc làm, người sau thì do ông cụ có ý chuyến chí nhánh làm ăn của mình tới Việt Nam vẫn luôn ở lại đây.
Ngọc Anh đã lâu Nhìn thấy chiếc nhân kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út, Lam Ngọc Anh phát ra một tiếng cảm thán: “Đẹp quá đi!”
Trên mặt Trịnh Phương Vũ không che giấu được vẻ đỏ ửng, giữa lông mày đều là vẻ ngượng ngùng, không tự nhiên hào phóng như bình thường nữa, thậm chí có chút mất tự nhiên, trong giọng nói nhẹ nhàng xen lần rất nhiều ngọt ngào: “Văn Nam cầu hôn với tớ, tớ đồng ý rồi!”
Lam Ngọc Anh kinh ngạc mở to hai mắt, luôn miệng nói: nhé, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện!”
“Hì hì! Cái này gọi là mọi chuyện không phụ lòng người có tâm!” Trịnh.
Phương Vũ gãi gãi đầu, khóe miệng đã sắp toét ra đến mang tai: “Mấy ngày nữa chắc tớ sẽ về Cà Mau với anh ấy, đi gặp phụ huynh nhà họ Lê một lần! Làm sao bây giờ, nàng dâu gặp bố mẹ chồng, tớ rất khẩn trương! Nhưng cũng không có.
việc gì, Trịnh Phương Vũ tớ đã bao giờ phải sợ cái gì đâu chứ, dù sao Lê Văn Nam đã bị tớ tóm được rồi, tuyệt đối cũng có thế có sức chinh phục bọn họ!”
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy lại trở về dáng vẻ phóng khoáng dám yêu dám.
hận kia “Chúc mừng cậu Trịnh Phương Vũ thấy được khóe miệng của cô từ đâu đến cuối đều lắng lặng nở nụ cười, cùng với bụng đã lộ ra rõ ràng, nghĩ đến Hoàng Trường Minh đã đi bốn tháng rồi, chỉ còn lại một mình cô phải chăm sóc con trai và con gái sắp ra đời, hốc mắt lập tức cay cay.
Mỗi lần tới đây, Trịnh Phương Vũ đều để ý đến, biệt thự vẫn không có bất kỳ biến hóa nào giống như trước đây, cô chưa từng mặc đô tang một ngày nào, trên đầu cũng không có đội vòng hoa màu trắng, vẫn tiếp tục sinh sống ở chỗ.
này, giống như cái là chưa từng xảy ra gì cả, Hoàng Trường Minh cũng chưa từng rời đi Nhìn thấy cô gái đột nhiên trầm mặt xuống, Lam Ngọc Anh cười hỏi: “Kết hôn là chuyện tốt, sao lại làm ra vẻ khổ sở thế?”
Trịnh Phương Vũ không muốn nhắc lại chuyện đau buồn với cô, vội vàng thu lại cảm xúc, khoát tay: “Không có gì, có thể là phát triển quá nhanh, chỉ là đột nhiên tớ có chứt sợ cưới!”
Lần lượt tiễn Lê Hoài Lâm và Trịnh Phương Vũ, sắc trời cũng hoàn toàn tối lại Tuyết vẫn không ngừng rơi, chỉ riêng tuyết trằng trên đất, mở đèn phòng lên đã trông giống như một tòa thành nho nhỏ lẻ loi.
Bởi vì sợ lúc ngủ mình sẽ không cẩn thận tay chân làm em gái bị thương, cho nên mỗi đêm bánh bao nhỏ đều cực kỳ nghiêm túc kiên trì muốn ngủ một mình, sau khi dỗ cậu bé đi ngủ giống như mỗi đêm, một mình Lam Ngọc Anh ngồi ở trước cửa sổ ngấn người Nhìn ra ngoài cửa kính ấm áp, dưới ánh sáng, bông tuyết đang tung bay.