Người tài xế phía trước quay đầu thúc giục cô: “Ở đây không cho dừng xe lâu, nếu không sẽ bị phạt tiền. Nhanh lên.
Sau đó Lam Ngọc Anh quan sát xung quanh, thật sự có bóng dáng cảnh sát giao thông đứng ở gần đó.
Bị tài xế thúc giục mãi, cô đành phải ngồi lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, tài xế liền đạp chân ga tiến vào làn đường. Bánh bao nhỏ vẫn còn cứ ôm lấy, như bạch tuộc dính vào người, hai cánh tay nhỏ víu lấy cổ cô rất thân mật.
Trương Tiểu Du khi thấy bánh bao nhỏ tới cũng ngạc nhiên không kém, rất tò mò hỏi: “Cô hỏi này, cậu chủ nhỏ, không phải cháu đi với mẹ kế đi mua sắm sao? Không phải là muốn gì sẽ có nấy sao, sao lại còn chạy tới tìm Ngọc Anh thế hả?”
Bánh bao nhỏ nghe vậy bĩu môi: “Bảo bảo không thích người phụ nữ kia”
“Vậy cháu thích ai?” Trương Tiểu Du tiếp tục hỏi.
Bánh bao nhỏ liếc mắt nhìn Lam Ngọc Anh, thẹn thùng: “Thích Ngọc Anh”
Cảm nhận được làn da mềm mềm của cậu bé áp vào lòng mình, trong lòng Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy bối rối.
Đặc biệt là khi nghe bốn chữ mà cậu bé nói, nhịn không được cúi đầu hôn một cái.
Bánh bao nhỏ lại càng thêm thẹn thùng, ngẩng đầu cũng ‘Chụt một cái lên mặt cô, sau đó lại vùi vào trong lồng ngực của cô, miệng nhỏ lén cười. Để ý đến túi đồ cô vừa mua, Bánh bao nhỏ vươn tay nhỏ chỉ chỉ: “Ngọc Anh mua gì vậy?”
“Một ít vật dụng hàng ngày, còn có chút mì và trứng gà.” Lam Ngọc Anh trả lời.
“Bảo bảo muốn ăn” Bánh bao nhỏ lập tức làm nũng.
“Được, vậy về đến nhà thì làm cho cháu” Lông mi Lam Ngọc Anh cong cong.
Nhìn cậu bé trong lòng, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Đậu Đậu, cháu còn chưa nói cho cô biết sao cháu lại tìm cô, với cả thím Lý có biết không?”
“Bảo bảo trộm đi tới đó. Bánh bao nhỏ đắc ý nhếch miệng cười.
Lam Ngọc Anh: “.
“Oa! Cậu chủ nhỏ à, cháu lợi hại thật đấy” Trương Tiểu Du ở bên cạnh thốt lên.
Lam Ngọc Anh: “
Trong phòng bảo vệ của trung tâm thương mại là một mảng rối tung rối mù.
Đội trưởng đội bảo vệ cúi thấp trước bàn, cùng hai nhân viên công tác khác đang quan sát camera giám sát. Bộ đàm trong tay thỉnh thoảng truyền đến thông báo tình hình tìm người của những đồng nghiệp khác.
Thím Lý năm chặt hai tay, không ngừng đi đi lại lại ở trong phòng, vô cùng lo lắng.
Lê Tuyết Trinh ở bên cạnh, biểu cảm trên mặt cũng không hề bình tĩnh. Trong lòng đang suy nghĩ đối sách, thật vất vả lắm mới năm bắt được cơ hội, thừa dịp cậu bé được đưa về nhà họ Hoàng, muốn lợi dụng lần này kéo gần quan hệ với cậu bé.
Nhưng không ngờ vừa mới mải mê chọn một bộ quần áo thôi quay ra đã không thấy tăm hơi, bây giờ chỉ hy vọng hiệu suất làm việc của bảo vệ cao hơn một chút, mau chóng có thể tìm bánh bao nhỏ về cô mới có thể yên lòng được.
Cánh cửa đồn đột nhiên bị người thô bạo đẩy ra, Hoàng Trường Minh tay cầm chìa khóa xe đi nhanh tiến vào, nhào tới hỏi: “Sao lại thế này?”
Lần trước ở sân bay cũng đã từng trải qua, thím Lý bị dọa đến mất hồn. Sao còn dám lưỡng lự, cho nên sau khi vừa không tìm thấy cậu chủ nhỏ liền lập tức thông báo cho
Hoàng Trường Minh. Bởi vì trung tâm thương mại cũng gần Hoàng thị nên Hoàng Trường Minh đến rất nhanh.
Lê Tuyết Trinh sau khi thấy anh tới, trong lòng cũng trầm xuống. Cô ta không muốn thím Lý gọi điện thoại báo cho Hoàng Trường Minh, nhưng lại không dám cố chấp ngăn cản, nên rất thấp thỏm lo âu. Lúc này tốt nhất nên nhanh chóng nhận lỗi đi, giọng nói nghẹn ngào như hoa lê dính hạt mưa: “Trường Minh, thật xin lỗi.”
“Rốt cuộc tại sao lại thế này?” Hoàng Trường Minh gầm nhẹ
Trong phòng bảo vệ không chỉ có hai người bọn họ, trên mặt Lê Tuyết Trinh khó tránh khỏi có chút khó chịu, tiếp tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi. Bác Phong bảo em đưa Đậu Đậu ra ngoài đi dạo, em nghĩ muốn mua cho nó vài bộ quần áo mới để mặc. Không ngờ mới quay người một cái, thắng bé liền chạy đâu mất tăm. Hiện tại bảo vệ vẫn đang tìm, anh đừng lo lắng, con trai còn bé, có thể là do ham chơi nên chạy ra ngoài, chắc là sẽ nhanh tìm thấy thôi
Hoàng Trường Minh mặt mày âm trầm, cả người như sắp nổi lửa.
Khi đang lôi đội trưởng đội bảo vệ ra muốn tự mình xem camera giám sát thì điện thoại reo lên.
Lúc này dù có chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng tìm con trai. Hoàng Trường Minh đang định trực tiếp cúp máy luôn, nhưng khi nhìn cái tên hiển thị cuộc gọi tới, động tác anh dừng lại, vẫn nghe máy: “Alo
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh mới nói: “Không cần tìm nữa, thấy Đậu Đậu rồi.”
“Thật sao? Trường Minh, tìm thấy Đậu Đậu rồi sao?”