Cúp điện thoại, trên mặt Nguyễn Hồng Mai vẫn còn mang vẻ không thế tin nổi Lê Tuyết Trinh không rõ mọi chuyện, quan tâm hỏi: “Mẹ, sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Nguyễn Hồng Mai lặp lại nội dung trong điện thoại một lượt, phản ứng của Lê Tuyết Trinh cũng giống hệt phản ứng vừa rồi của bà ta, cô ta không dám tin mà trừng to mắt, hét ầm lên.
“Cái gì?”
Lê Tuyết Trinh lác đầu, vẫn không dám tin: “Không, sao có thể như vậy được!”
“Mẹ cũng không muốn tin! Nhưng đối phương là người trong nội bộ cục, không thể nào lại tiết lộ tin giả!” Dáng vẻ Nguyễn Hồng Mai ngưng trọng, lại nhìn thời gian trên điện thoại lần nữa: “E là sáng mai thì sẽ thả người!
“Sao lại vậy được, mẹ, con nghĩ không ra” Lê Tuyết Trinh tiếp tục lắc đâu “Chuyện này ngoại trừ chúng ta, không ai có thể kéo anh ấy ra khỏi tù được!”
Nguyễn Hồng Mai chầm chậm nói: “Bên phía Cà Mau rút đơn kiện rồi…”
“Rút đơn?” Lê Tuyết Trinh vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy kích động: “Lão già họ Lê kia chẳng lẽ đầu bị úng nước, hay là điên rồi? Bị lỗ một khoản tiền khống lồ như vậy, người hận không thể khiến Trường Minh ở luôn trong tù phải là ông ta mới đúng, vậy mà ông ta lại rút đơn?”
Lúc này sắc mặt Nguyễn Hồng Mai cũng không dễ chịu gì, cực kỳ sốt ruột nói: “Sao mẹ biết được, không chỉ rút đơn, mà nghe nói còn muốn bảo lãnh cho Hoàng Trường Minh, để hản ta được phóng thích ra ngoài!”
Lê Tuyết Trinh lùi về sau vài bước, trực tiếp ngã ngồi lên ghế.
“Con vẫn cảm thấy không thể tin nổi, sao đột nhiên lại trở thành như vậy!
Nguyễn Hồng Mai cũng nghĩ không rõ, chỉ là đột nhiên nhớ ra gì đó, bà ta âmu nói: “Nhưng hình như mẹ nghe nói, người phụ nữ Lam Ngọc Anh kia đã chạy đến Cà Mau cầu xin ông Lê rồi!”
Lê Tuyết Trinh nghe vậy, sắc mặt lập tức liền đỏ rực lên, nhưng là vì tức giận Lam Ngọc Anh?
Gô ta từ đâu mà có được bản lĩnh lớn như vậy?
‘Vốn dĩ đã bố trí đâu vào đấy không chút sơ hở rồi, bây giờ chỉ cần ngồi chờ thu lưới nữa thôi, ai ngờ cuối cùng lại là dã tràng xây cát! Lúc này Lê Tuyết Trinh nào còn dáng vẻ gió xuân phơi phới như ở trong phòng ngủ trước đó nữa, bây giờ trên mặt cô ta cứ như bị mây đen bao phủ.
Trong lòng vừa hận vừa giận không chịu được, cũng u uất cùng cực, không thèm quan tâm bên cạnh tay mình là đồ sứ Lê Hoài Lâm yêu thích, cô ta trực tiếp giơ lên ném vào tường cho vỡ nát Lập tức trong phòng liền truyền ra từng tiếng gốm sứ vỡ nát ‘loảng xoảng,, nỗi hận đối với Lam Ngọc Anh trong lòng Lê Tuyết Trinh càng sâu hơn.
Nhà chính nhà họ Hoàng vào buối sáng bảy giờ, tuy được ánh sáng ban mai tràn đầy sức sống bao phủ, nhưng vẫn không thể không xua tan được sự âm u tràn đầy trong biệt thự.
Lớn tuổi rồi, Hoàng Kiến Phong vốn không ngủ được nhiều, vì chuyện của con trai mà càng ngủ không yên, trời còn chưa sáng ra thì đã thức giấc, năm trên giường lật qua lật lại mấy tiếng đồng hồ, đến giờ này mới đứng dậy.
Cũng không có khẩu vị gì, chỉ ăn tạm hai miếng bữa sáng thì liền về thư phòng.
Người hầu đã sớm dọn chậu cá cảnh lại lần nữa cho đàng hoàng, trong chậu có những con cá hiểm đang vẫy đuôi bơi qua bơi lại, lúc Hoàng Kiến Phong đang cầm thức ăn cho cá thả vào bên trong thì Hoàng Thanh Thảo hùng hùng hổ hổ đẩy cửa bước vào.
Ngay cả giày cũng không cởi, từng tiếng gót giày cao gót nện trên sản nhà phát ra tiếng vang lanh ảnh.
Còn chưa đợi Hoàng Kiến Phong cau mày dạy dỗ bà không biết phép tắc thì bà đã giành nói trước: “Trường Minh không sao rồi!”
“Trường Minh không sao rồi?” Hoàng Kiến Phong kinh ngạc thốt lên.
Chậu cá cảnh lại lần nữa bị lật đổ xuống đất, nhưng lần này là vì kích động.
Hoàng Thanh Thảo nhìn ra được, nên càng tranh thủ cơ hội nói: “Anh, anh yên tâm, em sẽ không lấy chuyện này ra để lừa anh đâu! Vừa mới sáng ra thì cục công an đã gọi điện thoại tới, nói là Trường Minh có thể ra ngoài rồi, bảo chúng ta lát nữa qua đó đón người!”
“Thật sao?” Hoàng Kiến Phong ngoại trừ khiếp sợ ra thì chính là vui mừng.