Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 799


Cùng giống như lần trước vậy, sau khi cô đến khu chung cư gõ cửa một lúc lâu, cũng không có ai mở cửa.


Lần này Lam Ngọc Anh không gọi điện thoại, cô cho là nhà không có ai đang chuẩn bị rời đi thì cửa chống trộm lại được mở ra, người mở cửa là Trương Tiểu Du, tóc cô ấy có hơi xốc xếch, nút áo trước ngực cũng bị tháo mất hai viên, hơn nữa trên mặt cô còn có nét đỏ ửng khả nghi. Đằng sau Trương Tiểu Du, cô hình như thấy bóng dáng


Trần Phong Sinh bước nhanh vào phòng tắm.


“Ngọc Anh, cậu tới rồi!” Trương Tiểu Du vội vàng nghiêng người sang.


Lam Ngọc Anh gật đầu một cái, đổi dép đi vào, cũng không lâu lắm, Trần Phong Sinh cũng từ phòng tắm đi ra, chủ động đi phòng bếp rót nước cho hai người.


Cô nhìn lướt qua phòng khách, không hỗn độn lộn xộn giống như lần trước, nhưng trên ghế sa lon cũng rất xốc xếch, giống như là trước đó có người từng làm gì ở trên vậy.


Lam Ngọc Anh liếm môi một cái, do dự hỏi: “Tớ không phá hỏng chuyện gì tốt chứ?”


“Dĩ nhiên không rồi!” Trương Tiểu Du đỏ mặt lắc đầu. Không có chuyện gì sao…


Lam Ngọc Anh liếc nhìn Trần Phong Sinh ở trong phòng bếp, trên mặt anh ấy viết chữ có rõ ràng.


“Hai người làm lành rồi?” Cô nhỏ giọng hỏi.


Trương Tiểu Du nghe vậy, không trả lời cô mà thống xuống ánh mắt xuống lần nữa, tạo ra hai vệt bóng mờ.


Thấy vậy cô không truy hỏi nhiều, vòng vo chuyển đề tài: “Tớ không có chỗ nào để đi, hôm nay tớ ở nơi này với cậu!”


Trương Tiểu Du dĩ nhiên là rất vui vẻ, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon trò chuyện.


Trần Phong Sinh hình như còn có chuyện ở trong bệnh viện, cầm chìa khóa xe rời đi trước, nói là buổi tối có bệnh nhân, có thể sẽ trở về chậm một chút, trong khu chung cư chỉ còn lại hai người các cô.


Sắc trời bên ngoài không biết đã hạ xuống từ khi nào, đến giờ cơm tối Lam Ngọc Anh cũng không đi mà ở lại ăn chung với Trương Tiểu Du.


Không thể để cho phụ nữ có thai mệt nhọc, Lam Ngọc Anh xung phong đi rửa chén, lúc xong xuôi, Trương Tiểu Du đang nhìn sắc trời bên ngoài: “Tớ thấy trời này rất giống như sắp mưa, Ngọc Anh, đợi một chút nữa để cho tên cầm thú kia đưa cậu trở về đi!”


Lam Ngọc Anh vẫy vẫy giọt nước trên tay, lại đột nhiên nói: “Tối nay tớ không trở về!”


Tuy rằng ban sáng, hai kiến nghị của Hoàng Trường Minh đều bị từ chối nhưng vẫn tới tận chiều tối anh mới ra khỏi công ty.


Có điều khi lái xe trở về biệt thự lại không thấy cô đâu, thím Lý nói, Lam Ngọc Anh ra ngoài từ chiều, cũng đã gọi điện thoại về nói có hẹn ăn cơm tối với bạn, không cần để cơm cho cô.


Hoàng Trường Minh lập tức gọi điện cho cô, cô lại cố ý không nghe máy, có vẻ như cô sợ anh sẽ lo lắng chuyện bắt cóc giống lần trước, nên sau đó đã gửi cho anh một tin nhắn.


Đậu Đậu được Hoàng Thanh Thảo đưa về nhà họ Hoàng vẫn chưa về, cả biệt thự chỉ còn một mình anh.


Hoàng Trường Minh ngồi dựa trên ghế sô pha, trên tay cầm một tách trà, vừa nhâm nhi ly trà vừa đọc báo, thỉnh thoảng anh lại ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, bỗng nhiên anh cảm thấy tối nay còn cô đơn hơn cả tối qua, khi chỉ có mình anh trong phòng làm việc.


Bởi vì chỉ có mình anh nên thím Lý chỉ xào hai món ăn đơn giản, anh cũng không có khẩu vị ăn uống.


Bên ngoài trời đã tối dần, tin tức trong điện thoại báo đêm nay sẽ có mưa to, bầu trời u ám dần, Hoàng Trường Minh rời khỏi phòng sách sau khi kết thúc cuộc họp trực tuyến, anh bước xuống lầu. Hoàng Trường Minh nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ, chớp mắt đã chín giờ rồi, thấy thím Lý vừa bước ra khỏi nhà bếp, anh hỏi: “Thím Lý, Ngọc Anh còn chưa về sao?” Thím Lý nghe vậy thì nói: “Cô Ngọc Anh vừa gọi điện nói đêm nay nay cô ấy sẽ không về”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK