Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1493


Lừa ai chứ.


Nếu thật sự chưa từng nghĩ qua, thế đơn thỏa thuận ly hôn từ đâu mà có?


Khóe miệng khẽ nhúc nhích, giống như biết cô muốn hỏi gì, không đợi cô cất lời, Trần Phong Sinh cũng đã mở miệng trước: “Nếu anh nói, đơn li hôn không phải do anh đặt trong va ly hành lý thì sao?”


Lần này Trương Tiểu Du ngu ngơ tại đó Không phải anh đặt vào đó sao?


Trương Tiểu Du có chút hoang mang, đầu óc không phản ứng kịp.


Làm sao có thể, rõ ràng lúc ấy cô thu dọn va ly hành lý của anh thì phát hiện ra nó ở bên trong…


Nếu không phải anh đặt trong đó, vậy còn có thể là ai đây, nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của anh, Trương Tiểu Du như nuốt phải ruồi bộ, bên tai ong ong, miệng không thốt lên nổi một lời Trần Phong Sinh trước mặt còn đang ghé sát vào cô, một đôi mắt đào hoa câu lòng người lướt một vòng trên mặt cô.


Sau đó anh nâng tay đặt ở trên đầu cô, giọng nói như từ phương xa bay tới, nhưng lại giống như vang vọng ngay bên tai cô: “Cá Vàng Nhỏ, em có thể yên tâm, anh sẽ không cướp con của em đâu, nó không chỉ thuộc về em, cũng không chỉ thuộc về anh, nó thuộc về chúng ta, là của cả hai chúng ta, em hiếu không? Còn nữa, hiện tại anh không chỉ muốn con mà anh còn cần cả em nữa!”


Nhịp tim Trương Tiểu Du đập như sấm rền.


Cô há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh, giọng nói mang theo sự không xác định hỏi: ”… Cần tôi nữa?”


Trần Phong Sinh ừ một tiếng bằng giọng mũi.


Trương Tiểu Du khó khăn rời tầm mắt, giọng nói rất thấp, rất chua chát: “Thế còn cô Tống thì phải làm sao bây gii “Có liên quan gì đến cô ta đâu!” Trần Phong Sinh nheo đôi mắt đào hoa.


Trương Tiểu Du mím môi không lập tức lên tiếng, bàn tay khẽ dùng sức nắm chặt lại, trên ngực như có tảng đá đè xuống, cô cười đầy ảm đạm: “Không phải anh đã cầu hôn cô Tống rồi sao?”


“Ai bảo em là anh cầu hôn cô ta hả?” Trần Phong Sinh nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi.


Trương Tiểu Du cắn môi, tóm lại cũng không thể nói là mình nghe lén người ta nói chuyện ha, tuy nói là vô ý nhưng cũng không tránh khỏi chuyện không được minh bạch, cô xoay mặt, chỉ cười lạnh nói: “Nhẫn kim cương rất đẹp!”


“Nhẫn kim cương cái gì?” Trần Phong Sinh nghe mà đầu óc mờ mịt.


Lúc này anh tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng rơi vào trong mắt cô lại chỉ khiến cô cho rằng anh đang giả ngu, Trương Tiểu Du nhếch khóe miệng, tạo thành một nụ cười giễu cợt: “Bốn năm trước anh kết hôn với tôi, là vì bà ngoại bị ung thư dạ dày không nhìn thấy anh kết hôn, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới không chịu chấp nhận phẫu thuật, vì vậy nên anh mới dẫn tôi đến cục dân chính đăng ký! Bốn năm sau anh lại ly hôn với tôi, chính là vì muốn ở bên cô Tống mà, tôi nói có đúng không?”


Có lẽ cô vẫn còn quên chưa nói một chuyện, cái gọi là hợp đồng hôn nhân bốn năm qua, tất cả cũng chỉ là một lời hứa hẹn bốn năm giữa bọn họ mà thôi!


Trần Phong Sinh nhìn cô một lúc lâu, bổng dưng trầm giọng mắng: “Đúng cái rắm!”


Trương Tiếu Du rụt bả vai.


Cũng không phải lần đầu tiên cô nghe anh nói tục như vậy, lúc cô suýt chút nữa đã phải bán thận có từng nghe anh chửi tục, lúc này hai người cách nhau rất gần, vừa rồi phản ứng của anh rất mãnh liệt, thậm chí ngay cả trên mũi và mí mắt cô cũng bị bắn mấy hạt nước li tỉ Trần Phong Sinh đứng bật dậy từ sô pha, hai tay chống eo, dáng vẻ nhìn xuống từ trên cao, trông giận dễ sợ, giọng điệu và vẻ mặt đều hung tợn: “Cái đồ Cá Vàng Nhỏ nhà em, có phải em thật sự không có trái tìm rồi không?”


Trương Tiểu Du nhíu mày, có chút mờ mịt.


Nhìn anh thong thả đi một vòng trên sàn nhà, chân dài bước về phía bàn ăn, anh cầm di động trên bàn hình như gọi đến một dãy số, chờ đến khi bên kia nhận điện thoại, trái cổ anh trượt một vòng, nói: “A lô, Giai Lệ, tối mai có thời gian không?”


Nghe đến hai chữ “Giai Lệ”, trái tim Trương Tiểu Du như bị siết chặt lại Từ sâu thẳm trong nội tâm cô dân lên một nỗi chua chát, cảm giác lông ngực đau nhức khiến cô cảm thấy thật sự khó thở, cô cố gắng thở hổn hển hai hơi, sau đó lạnh nhạt thu lại tầm mắt, không nhìn tiếp cũng không nghe nữa.


‘Sau đó trong điện thoại nói gì đó, Trương Tiểu Du không rõ lắm, cô chỉ biết là cúp điện thoại không bao lâu, trong phòng bếp lại vang lên tiếng xì xèo của dầu mỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK