Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, tâm mắt cô lướt ngang qua thùng rác, vô tình thuận miệng hỏi câu: “Cầm Thú, chiếc ví kia là anh tự mua hả?”
Vừa rồi cô thấy anh ném đi rất nhanh, không có chút do dự chần chừ nào.
“Không phải” Trần Phong Sinh nhếch môi “Hả?” Trương Tiểu Du ngẩn ra.
Trần Phong Sinh nhíu mày, lười biếng nói: “Trước khi anh ra nước ngoài du học, là anh cả tặng anh!”
“Vậy ném đi cũng không hay lắm đâu?” Trương Tiểu Du nghe vậy thì nhíu mày.
“Cứ nói bị rơi là được!” Trần Phong Sinh nhún vai.
Trương Tiểu Du đen mặt.
Chiếc Cayenne màu đen rẽ trái quẹo phải nhiều lần, cuối cùng cũng về tới khu chung cư Lâm Giang.
‘Vẫn giống như trước, Trương Tiểu Du yên lặng đi theo phía sau anh, chẳng qua hôm nay rõ ràng có chút khác biệt, ánh đèn chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ nhần trắng nõn của cô, dáng vẻ là kiểu của cô vợ nhỏ rất nghe lời Cửa chống trộm được mở ra, hai người lần lượt thay dép lê.
Hai chân dài của Trần Phong Sinh bước qua huyền quan, trực tiếp đi đến nhà ăn, không lâu sau bóng dáng cao ngất lại một lân nữa đi ra, trong tay nhiều hơn một ly nước ấm, từ sau khi cô mang thai đây gần như đã trở thành một thói quen của anh.
Trương Tiểu Du nhận ly nước, không biết có phải do liên quan đến tâm trạng hay không mà ly nước này cô uống lại cảm thấy ngọt hơn trước kia.
Tắm rửa thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm, cô xốc chăn lên giường. Lúc lên giường, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Trần Phong Sinh đang đi ra từ trong phòng bếp, có vẻ như anh cũng vừa mới tắm xong.
Tóc ngắn ẩm ướt, chưa hoàn toàn khô, từng giọt nước tí tách chảy dọc xuống theo đường cong khuôn ngực trần, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, theo hai chân dài di chuyển, khăn tảm kia giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, khiến người nhìn thấy mà máu nóng sục sôi.
Trương Tiểu Du thầm hít sâu một hơi, khó khăn rời mắt khỏi trên người anh, vô cùng nghỉ ngờ người đàn ông này là cố ý!
“Sắp mười giờ rồi, phụ nữ có thai nên đi nghỉ ngơi sớm một chút!”
Khi thấy bóng dáng cao ngất kia đi về phía cửa phòng ngủ, trái tim Trương Tiểu Du thoáng thả lỏng, ngón tay cuộn tròn trong chăn, trên mặt là cảm giác nóng bỏn/ Lúc cô cho rằng anh càng ngày càng gần cửa phòng, lại chỉ thấy anh dừng ở cửa phòng không vào.
Thấy anh nói xong định quay người đi, Trương Tiểu Du kinh ngạc lên tiếng: “Cầm Thú, anh… Cũng phải về ngủ sao?”
Đêm hôm trước chẳng biết anh vào phòng từ lúc nào, buổi sáng mở mắt ra đã thấy anh nằm ở bên cạnh mình, mà tối hôm qua anh còn trực tiếp trắng trợn leo lên giường của cô, hiện giờ lại.
“Ừ” Trần Phong Sinh miễn cưỡng đáp lời, xong anh nhíu mày: “Sao vậy?”
“… Không có việc gì!” Trương Tiểu Du thong thả lắc đầu.
Trần Phong Sinh nhếch môi, lúc gần đi còn có lòng tốt giơ tay tắt đèn bên cạnh cửa phòng: “Anh tắt đèn giúp em!”
Trương Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”
Sau đó, theo ánh đèn vụt tắt thì cánh cửa phòng cũng đóng lại, cả căn phòng lại chìm trong bóng tối.
Trương Tiểu Du chuyển người lại, ánh mắt vẫn luôn mãi nhìn chăm chăm về phía cửa.
Trong lòng im lặng đếm đến vài trăm, thậm chí là hơn cả nghìn số, nhưng mọi thứ vẫn im lặng không có tiếng động gì, cánh cửa vẫn trong trại thái khép.
chặt như cũ, không có dấu hiệu bị đấy ra Lăn qua lộn lại nhiều lần, cô do dự ngồi dậy.
Cô cắn chặt răng, dứt khoát ôm lấy gối đầu, lê dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng làm việc bên đối diện không đóng lại hoàn toàn, vẫn để lại một khe nhỏ, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua xong cửa chiếu vào, loáng thoáng thấy được Trương Tiểu Du lê dép giơ tay đẩy cửa ra.
Dưới ánh trăng mờ tối, cô đại khái vẫn nhìn rõ được đường nét gương mặt Trần Phong Sinh.
Anh đang trong tư thế nghiêng người, khăn tẩm đã bị vứt ở trên thảm bên giường, chăn mỏng che bên hông, theo hô hấp của anh lồng ngực lên xuống có tiết tấu.