Từ buổi sáng nhận được nhiệm vụ, cô cùng vài đồng nghiệp liền chạy tới, bây giờ cũng đã hơn nửa ngày, liếc nhìn chương trình còn có bảy tiết mục biểu diễn, ít nhất cũng phải hai tiếng nữa mới xong, hơn nữa còn phải phỏng vấn trước tiết mục cuối cùng Loại công việc này thật ra khá nhẹ nhõm, chính là tương đối rườm rà.
Trương Tiểu Du lại đánh một cái ngáp, có nhân viên làm việc tốt bụng đưa cho cô hai ly cà phê nóng. Sau khi mang thai thì Trần Phong Sinh kiên quyết cấm cô loại đồ uống này, cô cũng rất để ý nên khoác tay từ chối, chỉ nhận một ly đưa cho Tô Yến bên cạnh Lúc cô nghiêng đầu qua thì phát hiện đối phương bên cạnh đã không biết đi đâu, trên ghế chỉ còn cái mierophone không dây.
Trương Tiếu Du nhìn quanh một vòng, liền thấy Tô Yên đang che lỗ tai đứng gọi điện thoại ở một góc trong lối đi an toàn.
Bởi vì âm thanh sân bãi tương đối lớn, tiếng bước chân người đến người đi cũng chó chút náo nhiệt, Tô Yến che tai gọi điện thoại nên không chú ý Trương Tiểu Du hướng phía cô đi tới Tô Yến ngoan ngoãn hình dáng như cô vợ bé, âm thanh mềm nhữn đang nói: “Cái kia xanh đậm màu trắng một bên hã? Ở ngăn kéo thứ ba tủ năm ngăn trước cửa sổ đó, kéo ra là thấy, rửa sạch xong tôi đều cất hết vào bên trong”
Nhìn kỹ, còn có thể phát hiên biểu tình cô ta hơi mắc cỡ.
Trong điện thoại bên kia không biết nói câu gì mà vẻ ngại ngùng trên mặt Tô Yến càng lộ thêm.
Tô Yến cắn môi, hai bên má cũng ửng hồng lên nói: “Em biết! Không có đi công việc ở địa phương ô nhiễm, đây là một cái hoạt động cục giáo dục, ở trong sân ngoài trời trung tâm! Không, không chơi điện thoại di động, em biết có phóng xạ, không phải anh gọi điện thoại cho em sao…”
Cúp điện thoại, Tô Yến ra ngoài hít thở xả giận.
Trên bả vai bị vỗ một phát, cô ta sợ hết hồn quay đầu lại thấy là Trương Tiểu Du, vỗ ngực một cái, ánh mắt oán trách nhìn cá nhỏ.
Không nghe rõ âm thanh trong điện thoại nhưng Trương Tiểu Du cũng đoán được là anh ba Trần Phong Niên, cô nháy nháy con mắt, cảm thấy lời nói lúc nảy nghe được có chút quen tai, hình như Trần Phong Sinh cũng thường xuyên dặn cô như vậy.
Nhưng “Cầm thú” dặn dò như vậy là vì cô mang thai, còn anh ba dặn dò…
Trương Tiểu Du ánh mắt sáng lên hỏi: “Chim én, không phải là cô có thai chứ?”
Cô vốn cũng chỉ suy đoán, trên mặt Tô Yến lại lần nữa ửng đỏ, tràn qua cả hai bên tai.
Trương Tiểu Du thấy vậy, nhất thời vui vẻ nói “Tôi nói thật sự trúng ư, Cô cùng anh ba định muốn hai đứa?”
Đã có một đứa trẻ, như vậy nữa muốn, chắc là thứ hai thai rồi “Ừ, anh ta có ý tưởng như vậy!” Tô Yến ngượng ngùng gật đầu một cái, lại có chút lo âu nói “Thật sự thì tôi còn chưa muốn, sợ sau này Linh Nhi biết được sẽ không vuil”
Trương Tiếu Du cũng có thể hiểu được, mặc dù quốc gia đang khuyến khích hai thai, nhưng tương đối vẫn là con một nhiều hơn, nuôi cũng dễ dàng, vì không biết đứa bé có nguyện ý chia sẻ sự quan tâm bố mẹ cho em trai hay em gái hay không.
“Ồ, như vậy “Chị dâu” là hoàn toàn ngồi vững vàng!” Trương Tiểu Du hướng cô nháy mắt.
Tô Yến bị cô trêu chọc có chút không tự nhiên, quay lại hỏi ngược cô: “Cô cứ luôn hô “chị dâu” này “chị dâu” nọ, còn cô thì sao? Lúc nào cô cùng “Cầm thú” nhà cô phục hôn?”
Cái vấn đề này không phải lần đầu tiên nghe được, khóe miệng cô nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười, nghĩ đến lời nói đêm pháo hoa hôm đó, âm thanh cô có chút ngọt trả lời: “Sau khi đứa bé sinh ra đất”
Mỗi lần chỉ cần nhắc tới hai chữ đứa bé, Trương Tiểu Du cũng không nhịn được giơ tay đặt trên bụng, như đây là một người mẹ đều có thói quen vậy.
Bỗng dưng cô nhíu lại lông mày.
Tô Yến thấy sắc mặt cô có chút không tốt lắm, vội vàng quan tâm hỏi: “Cá nhỏ, cô thế nào?”
“Tôi cảm giác mình có cái gì đó không đúng..” Trương Tiểu Du cắn môi, có chút hốt hoảng cùng sợ, không khỏi nhẹ nhàng dắt tay Tô Yến nói tiếp: “Chim én, cô theo ta đi tới phòng vệ sinh chút!”
Nghe vậy, Tô Yến nói một tiếng cùng đồng nghiệp, mang cô bước nhanh đi phòng vệ sinh nữ.
‘Sau khi đi vào, Trương Tiểu Du cởi ra quần jean, sắc mặt cô càng ngưng trọng, quả nhiên cô dự cảm không sai, tình huống chính xác có chút không tốt lảm…cô rụng dâu!
Lúc cô nói chuyện cùng Tô Yến cũng cảm giác được một tỉa sền sệt May mãn là Tô Yến theo cô cùng nhau đi vào, cô thiếu chút nữa đứng không vững, chân như nhũn ra muốn ngã xuống thì bị kịp thời vịn lại.