Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500


Ngoài các đồng nghiệp ở tạp chí, còn lại đều là bạn đại học của Chu Thần, đều là người bằng tuổi nhau nên tương đối thân thiết. Bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt, cô cũng bị bầu không khí sôi nổi này lây nhiễm.


Trong bốn năm sống ở Canada, mặc dù cô và đồng nghiệp rất hợp nhau nhưng dù sao cũng là một đất nước xa lạ, có khác biệt văn hóa, mỗi lần tiệc tùng đều có người nước ngoài, cô luôn cảm thấy không thoải mái nên rất ít khi tham gia những hoạt động như vậy. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Chu Thần, hiếm khi cô có thể hòa nhập như vậy. Vì là tiệc sinh nhật nên sau khi ăn tối ở nhà hàng, bọn họ di chuyển đến KTV.


Không khí vẫn rất sôi động, rộn rã tiếng cười.


Sau khi vào phòng, hầu như tất cả mọi người đều hát một bài chúc mừng sinh nhật Chu Thần, chỉ có Lam Ngọc Anh vẫn luôn ngồi trong góc.


Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Chu Thần, bản thân cô lại tay không mà đến nên rất xấu hổ. Mặc dù là bị mọi người kéo đến KTV nhưng cứ im lặng mãi cũng không tốt lắm. Do dự mãi, cuối cùng cô chủ động cầm micro lên. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật n*hanh nhất


Quà có thể bổ sung sau nhưng thành ý thì phải biểu hiện bây giờ. Lam Ngọc Anh hơi xấu hổ đứng lên: “Thôi thì tôi cũng hát một bài, coi như là quà sinh nhật cho Chu Thần” “Được.” Chu Thần gật đầu. “Nhưng tôi không biết hát mấy bài đang thịnh hành, tôi có thể hát Hoàng Mai Hí không?”


Lam Ngọc Anh nhìn đám đông, ngập ngừng nói: “Không biết mọi người có muốn nghe không?”


Lúc người khác hát cô đã thấy có hí kịch trong phần chọn bài. “Hoàng Mai Hí? Nghe khá thú vị đấy. “Được, chúng tôi muốn nghe. Tôi nhớ bà ngoại tôi thường hát bài này, nghe rất hay, nhưng từ sau khi bà qua đời thì đã lâu lắm rồi tôi không nghe thấy nữa. Ngọc Anh, cô mau hát đi. Để tôi hoài niệm một chút.


Lam Ngọc Anh rất cảm động khi thấy mọi người giữ thể diện cho mình, cô đi qua chọn bài.


Tên của đoạn trích được hiện lên màn hình lớn, khúc nhạc dạo đầu quen thuộc dẫn vang lên.


Khoảnh khắc Lam Ngọc Anh đưa micro lên môi, cô chợt nhớ tới giọng nói bá đạo của anh vẫn còn vọng bên tai, sau này cô chỉ được phép hát cho anh nghe, hình như có lần anh còn chất vấn cô, thậm chí khi cô cầm micro để hát, anh đã duỗi chân ra cố ý đẩy cô.


Những kí ức vụn vặt giống như sống lại trong đầu cô, chưa bao giờ phai nhạt.


Hình như từ sau đó, cô chưa từng hát trước mọi người lần nào nữa. Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, anh không còn nhớ rõ cô, càng không nhớ được lời bản thân đã nói, vì thế cô có hát hay không cũng chẳng sao cả.


Sau khi hằng giọng, cô bắt đầu hát: “Vì cứu Lý Lang rời quê nhà, ai ngờ đề danh bảng vàng Trạng Nguyên. Đỗ Trạng Nguyên khoác hồng bào, mũ đỉnh cung hoa lộng lẫy cao sang. Ta đã từng trải qua Quỳnh Lâm yến, ta đã từng cưỡi ngựa ngự phố, người người khen ta tướng mạo Phan An, hóa ra là mũ sa che đậy, che đậy thiền quyền. Ta thi Trạng Nguyên không phải vì để rạng danh, ta thi Trạng Nguyên không phải vì quan to chức lớn, mà chỉ vì Lí công tử đa tình, phu thê ân ái như hoa thắm trăng thanh..


Sau khi hát xong âm cuối, nhạc nền vẫn còn vang. Lâu quá cô không hát nên hơi căng thẳng.


Lúc Lam Ngọc Anh buông micro xuống thì khẽ thở phào một hơi.


Bỗng dưng cửa phòng bị người ở bên ngoài dùng sức mở ra.


Cảm thấy như có ai đang chạy nhanh về phía mình. Lam Ngọc Anh vô thức quay đầu lại, có người bắt lấy tay cô.


Khi nhìn rõ người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, cô có chút kinh ngạc. Sau đó nhìn qua vai người này cô nhìn một thân hình cao lớn khác đang đứng ở cửa cô lại ngây ra, nhìn dáng vẻ thì hình như hai người vừa cùng nhau đứng bên ngoài.


Không biết có phải do ánh sáng không, đối phương nhìn kỹ mấy giây, vẻ mặt ngạc nhiên mới hoàn toàn trở lại bình thường.


Hình như người đó cũng ngạc nhiên giống cô: “Cô Ngọc Anh?” “Chú Lâm?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.


Đối phương là Lê Hoài Lâm đã có duyên gặp mặt cô hai lần, vẫn ăn mặc giản dị, phong độ nhanh nhẹn như cũ. Nhưng lúc này biểu cảm trên mặt lại có chút cứng đờ mất tự nhiên.


Nhanh chóng nhận ra là mình thất lễ, vội vàng thả tay cô ra, liếc nhìn màn hình lớn đã cắt sẵn bài hát, không xác định hỏi cô: “Cô Ngọc Anh, bài Hoàng Mai Hí vừa rồi là do cô hát sao?” “Đúng vậy” Lam Ngọc Anh gật đầu.


Mặc dù đang nói chuyện với Lê Hoài Lâm, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Hoàng Trường Minh ở phía sau ông. Sau khi Lê Hoài Lâm hỏi xong cảm thấy như mình hỏi thừa, bởi vì trong tay cô vẫn còn cầm micro. “Cô Ngọc Anh, chúng ta có tiện ra ngoài nói chuyện không?”


Lam Ngọc Anh nghe xong nhìn những người đang không hiểu gì trong phòng hát, cũng cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện, gật đầu.


Sau khi ra ngoài, Lê Hoài Lâm thành khẩn xin lỗi cô: “Xin lỗi, vừa rồi nhất thời kích động, không kiềm chế được cảm xúc, mong cô Ngọc Anh đừng để bụng” “Không đâu.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.


Cô biết, đối phương đang nói đến chuyện nắm tay cô. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vừa nãy, ngoại trừ sự phấn khích, cô có thể nhìn ra, không có bất kỳ ý khinh nhờn nào, cho nên cô cũng không để trong lòng. “Cô không để bụng thì tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK