Tuy nhiên may mắn thay là cô cũng hơi ngu ngốc.
Cuối cùng mọi lo lắng cả ở trong và ngoài nước đều đã được giải quyết, sau khi trở về Canada, không cần đề phòng cơ hội gặp mặt của hai người, cuối cùng Hoàng Trường Minh xác nhận lại hỏi: “Máy bay của anh ấy đến vào buổi tối sao?”
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Khi thấy lông mày của anh nhưởng lên, cô lại nói: “Em sẽ đến sân bay để tiễn anh ấy!”
“Chỉ mình em sao? Để anh lái xe đưa em đi” Hoàng
Trường Minh biểu tình nói.
“Không, để chú Lý chở em đi! Em không biết đến khi nào chúng em mới có thể gặp lại nhau nên em muốn nói thêm vài lời với anh ấy” Lam Ngọc Anh nói xong nhìn anh: “Hoàng Trường Minh, anh đừng lo lắng..
Ánh mắt của Hoàng Trường Minh hơi lóe lên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, trong lòng giống như bị thứ gì đó đâm xuyên qua vậy.
“Tất nhiên sẽ không rồi!” Anh nói một cách chắc chắn.
Lam Ngọc Anh vẫn không yên tâm, cô cau mày nhìn anh, hỏi một cách không chắc chắn: “Vậy anh sẽ không giống như hai lần trước đột nhiên xuất hiện ở sân bay đấy chứ?”
“Một tuần gần đây công việc rất bận, đến ngày nghỉ anh chỉ muốn ở nhà xem TV cho thoải mái” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong Lam Ngọc Anh quần áo rồi đi ra sân bay. Khi ra khỏi cửa cô còn đặc biệt nhìn về phía phòng khách. Hoàng Trường Minh mặc quần áo ở nhà ngồi khoanh chân trên ghế sofa say sưa xem bản tin tài chính đang chiếu trên TV.
Một tiếng rưỡi sau cô và Diệp Tấn đã có mặt tại sân bay, ở đây bất kỳ lúc nào cũng có rất nhiều người, vô cùng ồn ào. Nhưng hôm nay dường như lại càng ồn ào hơn, giống như vừa xảy ra chuyện gì đó. Có rất nhiều nhân viên được điều động đến, các hành khách khác cũng tụ tập lại xem náo nhiệt, có người còn lấy điện thoại ra quay video lại, cô mơ hồ nghe được tiếng kêu của động vật, thỉnh thoảng còn có tiếng tóc bay vờn xung quanh.
Lam Ngọc Anh có chút giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Vì có rất nhiều người xung quanh nên cô không thể nhìn rõ được, cô vốn định đi lên trước thì người bên cạnh liền nói với cô: “Đừng nhắc đến nữa! Vừa rồi hình như có một bà cô từ nông thôn đến, đem nhét một vài con gà sống vào vali, bà ấy nói muốn đi thăm đứa con gái vừa sinh xong, đem theo cho con gái bồi bổ sức khỏe! Nhưng Cục Hàng không quy định không cho mang theo gia cầm, đến thú cưng còn phải làm công tác kiểm dịch mà”
“Bà vô này hằn là lần đầu tiên đi máy bay nên không biết những quy định này. Bọn họ không cho đem máy con gà đó lên máy bay, bà cô đó liền nổi nóng rồi, hai bên tranh chấp không ngừng sau đó liền thả hết gà ra rồi, vậy nên bây giờ mới có cảnh này! Bây giờ mọi người đều vây đến đây xem náo nhiệt, chỉ khổ cho mấy nhân viên kia, bắt từng con gà đâu phải việc dễ dàng, cô xem lông gà bay khắp cả sân bay rồi”
Lam Ngọc Anh nghe xong liền vô cùng kinh ngạc, lúc trước cô thường nhìn thấy những điều kỳ lạ trên mạng, không ngờ bây giờ cô lại thật sự có thể tận mắt chứng kiến một lần. Quả thật rất buồn cười nhưng cô cũng không đi theo xem náo nhiệt, cô phủi sạch lông dính trên áo ra rồi cùng Diệp Tấn đi đến chỗ kiểm tra hành lý, vì mọi người đều đi xem náo nhiệt nên cũng không có quá nhiều người xếp hàng, quá trình kiểm tra diễn ra rất nhanh chóng. Bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên hai người đứng lại ở cửa kiểm tra an ninh.
Lam Ngọc Anh nhìn hộ chiếu và vé máy bay đang cảm trên tay, hỏi: “Diệp Tấn, sao đột nhiên lại quyết định trở về Canada? Kỳ nghỉ của cậu vẫn còn rất dài, tớ còn tưởng cậu sẽ ở lại đây một thời gian!”
“Mấy ngày nay ở bệnh viện rất bận, không có đủ nhân viên nên vẫn liên tục gọi điện hối thúc tớ.” Diệp Tấn nhún vai cười để lộ ra vẻ bất lực: “Vậy nên không còn cách nào khác, tớ phải kết thú kỳ nghĩ sớm thôi!”
“Quả thật rất vất vả!” Lam Ngọc Anh mỉm cười