Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521


“Không phải cô nói muốn trốn tránh tôi, không muốn dính líu tới tôi hay sao? Thế thì tại sao còn lấy máy cạo râu của tôi?” Hoàng Trường Minh chống hai tay bên cạnh cô, cúi mặt xuống, đôi môi mỏng như thể sẽ dán lên mặt cô bất cứ lúc nào: “Cô cố ý mang nó đi, chẳng phải là muốn sáng tạo cơ hội cho tôi hay sao? Lam Ngọc Anh, chẳng lẽ phụ nữ đều nghĩ một đẳng nói một nẻo như cô?”


“Ngọc Anh


Bồng có động tĩnh truyền đến từ ngoài hành lang. Bước chân của Trương Tiểu Du rất vội vàng, không chú ý thấy đôi giày nam đặt ngay lối vào mà trực tiếp xông vào phòng Lam Ngọc Anh. Thấy cảnh tượng mờ ám trong phòng, cô nhất thời phanh lại: “Hai người tiếp tục đi, tôi về phòng trước đây!”


Nói xong, cô lảo đảo chạy vào căn phòng đối diện đóng cửa lại, ra vẻ như không dám nghe không dám nhìn. Hoàng Trường Minh thu hồi tầm mắt, khẽ nhưởng đuôi lông mày, vẻ mặt như đang nói bạn thân của cô rất tinh mắt. Lam Ngọc Anh đỏ bừng mặt, dùng sức đẩy anh ra, thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô hít sâu một hơi: “Hoàng


Trường Minh, có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi.”


Hồi sáng cô nói để quên điện thoại trong phòng chỉ là ngụy trang, thực ra là lén lút vào phòng anh lấy máy cạo râu. Cô không ngờ anh vẫn còn dùng nó, hơn nữa có thể thấy được anh đã dùng nó trong thời gian rất dài, tay cầm đã bị tróc sơn. Chẳng qua bây giờ anh đã mất trí nhớ, không còn nhớ mình nữa, càng không nhớ máy cạo râu đó là do ai tặng cho anh. Lam Ngọc Anh lén lút lấy nó đi là vì cho rằng những thứ liên quan tới mình chẳng còn ý nghĩa gì đối với anh…


“Tôi có lỗi vì đã trộm máy cạo râu của anh. Tôi xin lỗi anh”


“Thế tại sao cô lại lấy nó?” Hoàng Trường Minh nheo måt.


“Tôi.” Lam Ngọc Anh cứng họng.


“Không giải thích được đúng không?” Hoàng Trường Minh bỡn cợt nhìn cô.


“Không phải. Lam Ngọc Anh cắn môi, ngước mắt nhìn anh, kiên trì nói: “Tôi lấy nó là vì bạn trai cũ của tôi cũng có một cái giống thế


Nghe vậy, Hoàng Trường Minh lập tức nhớ đến lần trước khi ở nông thôn, cô đã từng ra ngoài vào lúc nửa đêm chỉ để tìm vòng cổ của bạn trai cũ, rõ ràng sợ gần chết mà vẫn cứng đầu. Anh dám chắc rằng nếu lúc này anh kéo cổ áo của cô ra thì chiếc vòng cổ đó vẫn đang nằm trên cổ cô.


Vẻ mặt anh nhất thời thay đổi, cau mày hỏi: “Cô vẫn còn nhớ thương anh ta à?”


“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu, nói tiếp: “Đúng là tôi không thể quên anh ấy.


Cô vốn chỉ định giải thích cho có lệ, nhưng khi nói đến đây, không hiểu trong trái tim cô cũng thắt lại.


Hoàng Trường Minh nhớ đến tối qua mình nhắc tới Lê


Tuyết Trinh, hỏi có phải cô ghen hay không, cuối cùng cô vẫn không thừa nhận. Mà bây giờ, khi biết cô lấy máy cạo râu của mình chỉ vì bạn trai cũ cũng có một cái giống hệt, không hiểu sao anh lại cảm thấy ghen tỵ.


“Ha ha, coi như tôi tự đa tình đi!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh. Nói xong, anh tức dậy đứng dậy, cầm máy cạo râu rời đi.


Lam Ngọc Anh cắn môi ngồi dậy, kéo áo ngủ bị vén lên một chút. Dường như nghe thấy động tĩnh bên này, sau khi nghe tiếng cửa phòng trộm được đóng lại, Trương Tiểu Du lập tức xông vào phòng cô, thậm chí còn chưa thay đồ, chưa tháo ba lô: “Ngọc Anh, phải làm sao bây giờ?”


“Cậu sao vậy Cá Nhỏ?” Lam Ngọc Anh xấu hổ vén tóc mai.


Trương Tiểu Du lại không để bụng tới cảnh tượng mình vừa tình cờ gặp phải, chỉ nói: “Tớ thấy không thoải mái..


“Không thoải mái chỗ nào?” Nghe vậy, Lam Ngọc Anh vội hỏi.


“Từ hồi tuần trước, tớ đã cảm thấy dạ dày không thoải mái, cả ngày cứ như thể ngủ mãi mà không đủ giấc ấy. Hôm qua ở nhà đài, tớ kiểm tra bản thảo xong tự dưng lại ngủ gục mất… Hơn nữa tớ còn không có sức lực gì, không muốn ăn uống, chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn đã buồn nôn rồi!” Sắc mặt Trương Tiểu Du trắng bệch, giọng nói đầy khẩn trương: “Ngọc Anh, cậu nói xem có phải là tớ bị bệnh nặng lắm không? Tớ nghi ngờ mình bị ung thư dạ dày. Trong viện dưỡng lão của bà ngoại tớ có một bà cụ mắc bệnh ung thư dạ dày, biểu hiện giống hệt tớ.


“Cá Nhỏ, cậu đừng nói bậy. Nghe vậy, Lam Ngọc Anh cũng căng thẳng.


“Làm sao bây giờ? Tớ sợ lắm! Tớ còn chưa sống đủ đâu!” Trương Tiểu Du nhằn mặt, đứng lên đi qua đi lại, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài: “Cậu nói xem chẳng lẽ tớ lại xui xẻo đến thế? Chẳng những không có chồng mà bây giờ còn bị ung thư. Tớ nghe nói tỷ lệ tử vong của ung thư dạ dày rất cao, nếu đúng là thế thì ông trời thật không công bằng đối với tớ!”


Lam Ngọc Anh vội đứng dậy: “Cá Nhỏ, cậu đừng tự hù dọa bản thân! Ngày mai tớ đi khám bệnh với cậu, khám xong rồi sẽ biết!”


Trương Tiểu Du thê thảm gật đầu, vẻ mặt như thể sẽ lìa đời bất cứ lúc nào.


Bởi vì chuyện này nên hai người chẳng thể ngủ yên giấc. Hôm sau, mới sáng sớm đã vội vã ra ngoài, bắt taxi đến bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK