Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1338


“Buổi tối cô ấy ngủ với tôi Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp bất ngờ vang lên.


Trương Tiểu Du ngạc nhiên nhìn lên, liền thấy Trần Phong Sinh đứng trước mặt họ từ lúc nào không biết, cả hai người đều bị che trong cái bóng của anh hất xuống. Trong ánh đèn lờ mờ của buối tối, cặp mắt đào hoa kia đang âm trầm nhìn hai người bọn họ.


Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của chàng trai trẻ, cô ngượng ngùng giải thích: “À, chúng tôi là vợ chồng, ha hai”


“Vợ chồng..” Chàng trai trẻ dường như còn chưa tiêu hóa nối thông tin này.


Trương Tiểu Du mở miệng, muốn nói cảm ơn với đối phương, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Phong Sinh đã sải bước đi tới, kéo cô về phía lều của đội y tế.


‘Sau khi bước vào, cô mới phát hiện ra ba lô cô mang theo lên núi đã được mang tới đây.


Căn lều mà Trần Phong Sinh ở là độc lập, đây không phải là anh chiếm.


dụng tài nguyên, mà là bởi vì trong lều có chứa rất nhiều thuốc men, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ để tạm thời kê một chiếc giường sắt Trương Tiểu Du vừa đi tới ngồi xuống, liền nghe thấy anh đột nhiên nói: “Cá vàng nhỏ, úp cho anh hộp mi!”


“Không phải anh đã ăn rồi sao?“ Cô cau mày hỏi lại.


“Chưa ăn!” Trần Phong Sinh hung ác đáp.


Trương Tiểu Du nghe vậy thì không khỏi nhìn sang bàn bên cạnh, hộp cơm do nữ y tá lúc nãy mang vào vẫn còn nguyên, có vẻ như cái nắp nhựa trên đó vẫn chưa được mở ra, cơm canh cũng đã nguội cả rồi.


Mặc dù như vậy có hơi lăng phí, nhưng mà cô vẫn cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít Sau khi đưa hộp cơm cho những người chưa ăn để họ hâm nóng lại,Trương Tiểu Du lại lấy một hộp mì gói trong túi ra, tìm nước nóng úp mì cho anh.


‘Sau khi ăn xong hộp mì nóng thơm lừng, Trần Phong Sinh cảm thấy bụng mình đã ấm lên, cảm giác mệt mỏi của cả một ngày bận rộn cuối cùng cũng được giải tỏa. Sau khi vứt hộp mì rồng đi, anh lập tức kéo cô lên giường.


Trên chiếc giường đơn nhỏ như vậy, hai người phải năm sát vào nhau mới vừa.


Lần gần đây nhất hai người ngủ như thế này, hình như là vào ba năm rưỡi trước. Sau này ban đêm, chỉ khi hai người làm chuyện người lớn thì mới năm.


gần nhau như vậy, thời gian mới đó mà đã trôi qua nhanh quá Ngay khi Trương Tiểu Du tìm được một vị trí để năm xuống, cm của cô đột nhiên bị anh nắm lấy, đôi môi mỏng của anh chạm vào mặt cô.


Môi lưỡi quấn quýt, toàn là mùi mì gói.


“Anh còn chưa đánh răng!” Trương Tiểu Du vạch trần anh.


Trần Phong Sinh nhướng mày, giọng điệu lười biếng mà vẫn rất hợp tình hợp lý: “Ở nơi tai họa như thế này, nước sạch còn rất thiếu thốn, làm sao có thể lãng phí được!”


Trương Tiểu Du cáu kỉnh lau khóe miệng, đương nhiên cô biết là không thể lãng phí, nhưng mà anh có thể không hôn cô mà!


Nào ngờ cô vừa bỏ tay xuống, lại bị anh hôn thêm lần nữa.


“Này!” Trương Tiếu Du nghiến răng nghiển lợi.


Trần Phong Sinh “Ưm” một tiếng, nhéo khóe miệng cô: “Anh không chê em đâu!”


Trương Tiểu Du cứng họng.


Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh xa lạ nên Trương Tiểu Du thấy hơi khó ngủ, cô đã lớn như vậy nhưng cũng chưa bao giờ phải ngủ trong hoàn cảnh như vậy.


Không phải là cô chưa từng ở trong lều, trước kia khi còn học đại học cô cũng đã từng ngủ trong Iều khi đi cầm trại dã ngoại hoặc là đi leo núi. Nhưng hoàn cảnh khi đó hoàn toàn khác bây giờ, ở đây lúc nào cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài Cô không ngủ được nên hơi động đậy tay chân, cánh tay đang ôm eo cô lập tức siết chặt lại, đôi môi mỏng của anh áp lên tai Trương Tiểu Du, hơi thở nóng, hổi phả vào tai cô: “Đây là hiện trường của khu vực thảm họa, đừng nghĩ đến những chuyện kia! Cho dù có muốn bao nhiêu thì anh cũng không thể thỏa mãn em được đâu!”


“Em nghĩ gì chứ!” Trương Tiểu Du xấu hổ vặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK