Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1467


Cô hé miệng Cách một làn khói trằng mờ ảo, Trần Phong Sinh thẳng tắp nhìn cô, bốn mất nhìn nhau, Trương Tiểu Du như bị phỏng mà nhanh chóng rời mắt, sau đó chậm rãi lắc đầu.


Trần Phong Sinh rít một hơi thuốc thật sâu, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào trên tay phải của cô: “Cá Vàng Nhỏ, nhẫn của em đâu?”


Trương Tiểu Du có hơi sợ.


Cô cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, trên ngón áp út trống không, hiện giờ ngay cả vết hãn do đeo nhẫn cũng không còn thấy nữa.


‘Sau khi ly hôn, trong một lần đến bệnh viện phỏng vấn, dưới tình huống không ai phát hiện ra cô đã lặng yên tháo xuống, giấu ở một góc không muốn cho người ta biết, giống như cất đi thứ tình cảm cô dành cho anh trong bốn năm kết hôn qua Trương Tiểu Du hít một hơi thật sâu: “Vứt rồi “Vút rồi” Trần Phong Sinh nhấm nuốt hai chữ này.


Hình ảnh trên ngón áp út của ai đó đeo nhẫn kim cương bỗng hiện lên ngay trước mắt, trong giọng nói của Trương Tiểu Du nhiều hơn một chút trong veo lạnh lùng: “Lúc ấy anh nói là nhẫn cưới, hiện tại chúng ta đã ly hôn, nó với tôi hiện tại đã trở nên vô dụng, cho nên tôi vứt nó rồi!”


Trái cổ của Trần Phong Sinh lăn một vòng, thật ra anh đã sớm chú ý tới trên ngón áp út của cô không còn nhẫn nữa.


Vừa rồi là không nhịn được nên mới hỏi, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi nghe xong cô nói hai chữ “vứt rồi” nhẹ nhàng như thế, lại nhìn về phía chiếc nhẫn vẫn đeo đến hãn vết trên ngón áp út của mình, ít nhiều anh lại thấy nó có chút chói mắt Đôi con ngươi nhanh chóng co rút hai lần, tiếng nói trầm thấp thốt ra từ cổ họng: “Những gì chúng ta từng trải qua ở khu thảm họa tại Kiên An, chẳng lẽ cũng đều là giả sao?”


Khu thảm họa Kiên An.


Trương Tiểu Du nghe thấy anh nhắc đến chuyện này, trước mắt cũng có chút hoảng hốt.


‘Tuy hoàn cảnh tại nơi thảm họa này rất gian khổ, nhưng đó lại là những ngày tháng mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất, bởi vì khi đó mặc dù đang trong hiếm cảnh, nhưng bọn họ vợ chồng bọn họ đồng lòng, nếu không phải có đơn ly hôn kia, có lẽ cô có thể mơ giấc mơ này thêm lâu hơn chút.


Cô nuốt nước miếng, cất giọng trầm thấp: “Tôi không có coi là thật.


Trần Phong Sinh im lặng đứng đó, Điếu thuốc kẹp trên ngón tay thon dài nhanh chóng đốt đến tàn rụi, cuối cùng hóa thành tro tàn rụng trên mặt đất, anh giơ tay lên ném đầu lọc vào thùng rác.


Lúc đứng thẳng người nhìn lại cô, khóe môi anh cong lên một độ cong cực kỳ sắc bén: “Ha ha, tôi hiếu rồi!”


“Cầm Thú, vẫn là câu nói kia, hai người chúng ta chia tay trong vui vẻ, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi, nếu đã là gặp dịp thì chơi, vậy thì chúng ta không cần thiết lừa gạt nhau làm gì!” Trương Tiểu Du dừng một chứt rồi nói thẳng: “Tôi biết, anh không thích tôi, tôi cũng không yêu anh, trong lòng anh có người anh yêu, trong lòng tôi cũng… có người tôi yêu! Hiện tại chúng ta đều đã tự do, hi vọng đôi bên đừng can thiệp vào cuộc sống của đối phương nữa!”


Trần Phong Sinh khoanh tay đứng ở đó, lạnh nhạt cười ra tiếng: “Vậy thì chúc em và tình nhân cũ của mình sống vui vẻ hạnh phúc tại Australia”


Trương Tiểu Du cũng nói: “Tôi cũng chúc phúc cho anh và cô Tống!”


Anh và Giai Lệ sao?


Trần Phong Sinh cười khẩy một tiếng, nhưng lại không nói gì cả, xoay người rời đi ngay trước mặt cô.


Hai chiếc đèn trước của Cayenne màu đen lóe sáng, sau đó quay đầu tại chỗ rồi rít gào mà đi, mãi đến khi nó biến mất ở trong tâm mắt, Trương Tiểu Du mới rũ mắt đi về phía tòa nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK