Rõ ràng hôm qua đã hứa sẽ không đi đâu hết, ở lại với cậu bé, thế mà chờ cậu bé tỉnh lại thì đã từ phòng bệnh về nhà, chỉ nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười của chú thím Lý, không thấy cô đầu nữa? Lúc này cũng thế, vừa lên xe đã nói chuyện cùng ba, tiếp tục bỏ rơi cậu bé.
Cậu bé tức giận rồi.
Không ai hiểu được nỗi lòng của cậu bé.
Chiếc Mercedes đột ngột dừng lại, tài xế quay đầu lại nói: “Cậu Minh, xe đã đến khách sạn rồi.”
Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài, thấy đúng là khách sạn của cô, nhà hàng cách đây không xa, trên đường cũng không kẹt xe nên đến đây cũng không tốn nhiều thời gian låm. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi xuống xe đây.
Lam Ngọc Anh cần môi nói xong, tay sờ lên chốt cửa nhưng không cử động. . Truyện Trọng Sinh
Bởi vì bánh bao nhỏ trong ngực vẫn đang phồng má, lúc xe dừng lại thì tiếp tục quấn lấy cổ cô như con bạch tuộc, dường như không muốn để cô xuống xe.
Cô vội nói: “Đậu Đậu, cô đến nơi rồi.” Bánh bao nhỏ vẫn không buông ra. “Đậu Đậu, buông ra” Hoàng Trường Minh ngồi bên cạnh cau mày.
Bánh bao nhỏ vẫn không chịu buông. “Hoàng Thiên Vũ “
Ba chữ này vừa vang lên thì bánh bao nhỏ rụt người lại, giảng co một lát rồi buồn bực buông tay ra, sau đó bị một bàn tay to nâng qua bên cạnh.
Hoàng Trường Minh xuống xe với cô, bánh bao nhỏ ở lại trên xe, bò trên cửa sổ nhìn cô, đôi mắt như nho đen, thấy cô nhìn qua thì giơ tay nhỏ lên, dễ thương không chịu nối.
Lam Ngọc Anh vất vả lắm mới có thể rời mắt đi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Sự áp chế do chênh lệch chiều cao hơn một cái đầu quả thật không thể xem thường: “Cảm ơn đã đưa tôi về.
“Đó là chuyện nên làm, cô đã giúp Đậu Đậu
Hoàng Trường Minh đút hai tay vào túi, vẻ mặt thản nhiên nói: “Cô Ngọc Anh, nếu như cô thay đổi chủ ý, có thể đến Hoàng thị tìm tôi bất kỳ lúc nào, chỉ cần không phải là yêu cầu gì quá đáng, tôi sẽ đều đồng ý.
Lam Ngọc Anh mím môi, cuối cùng không nói gì. Mới bước được hai bước về phía khách sạn, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, không nhịn được quay đầu lại. “Hoàng Trường Minh, anh… Bóng dáng cao lớn đột nhiên cứng đờ.
Hơi thở của Lam Ngọc Anh bị gió đêm cuốn đi, có chút hối hận về sự bốc đồng của mình.
Có lẽ là do sự thờ ơ xa lánh của anh, lại thêm giọng điệu khách sáo, hoặc là vì luôn miệng gọi cô là cô Ngọc Anh, hoặc là do bốn năm không gặp, nên muốn hỏi một câu gần đây anh có khỏe không.
Ánh mắt dán chặt vào anh, nhìn bước chân anh dừng lại rồi quay người lại.
Thật ra chỉ diễn ra trong vòng vài giây, nhưng cô cảm thấy rất lâu, như cảnh quay chậm trong phim vậy, từng khung hình một
Đôi mắt đen và sâu thẩm đó dần dần nhìn cô, trong khi cô đang nín thở thì nghe thấy một giọng điệu nghi hoặc hỏi lại: “Chúng ta quen biết sao?” Lam Ngọc Anh dường như bị cái gì đó đập mạnh vào đâu.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, không giấu được sự ngạc nhiên và sửng sốt, bất giác mím chặt môi. Cô nghi ngờ là anh thật sự đang cố ý, hoặc là cô nghe nhầm, nhưng sự nghi hoặc trong mắt anh thật sự quá rõ ràng.
Lam Ngọc Anh lùi lại một bước.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, lồng ngực như bị màn đêm chặn lại.
Sau khi trở về khách sạn, Lam Ngọc Anh nhìn qua cửa sổ, trên đường xe cộ đi lại đông đúc, chiếc MercedesBenz màu đen kia đã biến mất từ lâu.
Dường như trong tại cô có rất nhiều con bọ nhỏ bay vào, ong ong trong tai đều là câu hỏi nghi hoặc cuối cùng của anh. Trước mắt cô trở nên mơ hồ, tái hiện lại là đôi mắt sâu thẳm của anh, và sự nghi hoặc bên trong chúng.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, lấy điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Alô, cá nhỏ, là tó.”
Sau khi nói xong, Lam Ngọc Anh lập tức đưa điện thoại ra xa.
Quả nhiên, một giây sau trong điện thoại truyền đến tiếng gầm của Trương Tiểu Du, ngay cả không bật loa ngoài, mà màng nhĩ vẫn bị ong ong.
Ngày hôm sau, khi bên ngoài vẫn còn mờ mịt Lam
Ngọc Anh đã mở mắt ra.
Những chuyện trong lòng khiến cô cả đem không ngủ được.
Nằm trên chiếc giường lớn thoải mái trong khách sạn, khi ánh sáng ban mai chiếu qua rèm cửa một chút, cô mới vén chăn dậy, thay quần áo rồi đi vào phóng tắm rửa. Tắm rửa xong cô đi ra ngoài, đầu tiên là đến trụ sở chính của tạp chí