Lam Ngọc Anh gật đầu cười, nhân viên phục vụ mang thực đơn lên.
Lê Hoài Phương quả là một người lớn có trái tìm ấm áp, trong lúc gọi món, đặc biệt tránh gọi những món mà phụ nữ đang mang thai kiêng ăn, chỉ gọi những món ấn có dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, sau khi thấy được những hành động nhỏ này của bà thì Lam Ngọc Anh thấy rất biết ơn.
Món khai vị chưa được bày lên, Trịnh Phương Vũ hỏi: “Mẹ à, mới sáng sớm mẹ đã xuống máy bay, mà bây giờ vừa mới xuất hiện thì đã chạy qua bên đó rồi”
“Vừa xuống máy bay thì mẹ đã bắt xe để tới nghĩa trang, thăm dì nhà họ.
Hoàng” Lê Hoài Phương nói xong thì “hừ” một tiếng rồi lại nói tiếp: “Sau đó mẹ đánh tới nhà họ Lực, giúp con đòi lại công bằng”
Người “dì nhà họ Hoàng” mà Lê Hoài Phương nói ở đến chính là mẹ của Hoàng Trường Minh – người được gả cho Hoắc Kiến Phong, Lam Ngọc Anh.
cũng phải biết được mối quan hệ này từ chỗ Hoàng Trường Minh, việc đầu tiên mà Lê Hoài Phương muốn làm sau khi về nước là đi thăm viếng người bạn cũ, từ đây có thể thấy bà ta là một người sống rất có tình cảm.
Trịnh Phương Vũ nghe xong thì vội hỏi: “Nhà cũ của nhà họ Lê?”
Lê Hoài Phương cười lạnh lùng hai tiếng: “Ha ha, đương nhiên là không phải rồi! Về việc thuốc chuột, con phải âm thầm chịu đựng sự thiệt thòi này, mẹ không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, cho dù không có bắng chứng thì mẹ cũng phải chửi hai mẹ con kia cho bằng được thì thôi, dám bắt nạt con gái của mẹ, có coi người làm mẹ như ta đây ra gì không chứ?”
Trịnh Phương Vũ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của bà, liền giải thích rắng: “Việc thuốc chuột hồi trước, không phải là con đã nói với mẹ là không có bằng chứng rồi sao, thật ra thì con nghĩ ngờ đó là do chị Trinh giở trò, bởi vì chuyện hôm đó con chỉ nói cho chị ta, sau đó thì thuốc xổ liền trở thành thuốc chuột, chỉ đáng tiếc là con không có bãng chứng!”
Rồi Trịnh Phương Vũ lại quay sang phía Lê Hoài Phương nói tiếp: “Mẹ à, ra oai như vậy cũng tốt, thật hả giận!”
Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy thì cảm thấy rất bất ngờ.
“Tuy nhiên thì điều khiến cô bất ngờ không đơn giản chỉ có chuyên này, mà là không ngờ rằng, gần giống như trực giác của cô khi đó, cô luôn cho rằng việc này có liên quan tới Lê Tuyết Trinh, cách nghĩ của họ lại bất ngờ trùng hợp.
Sau khi nói xong về việc này, món khai vị và món chính lần lượt được mang lên Lam Ngọc Anh dùng dĩa cuộn một tảng mì Ý, đưa vào miệng nhai kỹ rồi dừng lại một lúc, chậm rãi mở miệng hỏi: “Cô họ, có phải là cô rất thân với Nguyễn Hồng Mai không ạ?”
“Hả? Hồi mới tốt nghiệp đại học thì bọn cô từng cùng làm việc tại một chỗ, sau khi bà ta gả cho bố cháu thì mối quan hệ giữa cô và bà ta không còn được thân thiết như trước nữa, sau này cô đưa Vũ ra nước Anh sinh sống, cảng ít khi liên lạc với nhau!” Lê Hoài Phương gật đầu, nhớ lại quá khứ. “Bây giờ nói lại, bà ta có thể gả cho anh cả, một phần lớn cũng là nhờ cô làm mối, khi đó bà ta thường đi làm cùng với cô, thường xuyên qua lại nhà nhau như thế này nên cũng đã quen biết anh cả, Nguyễn Hồng Mai nhiều lần đã kể cho cô rằng bà ta thích anh cả, thậm chí còn từng lén nhét quà của mình vào phòng anh cả!”
Lam Ngọc Anh hỏi tiếp: “Vậy thì năm đó cô biết những gì về chuyện của ba cháu và bà ta, hoặc là chuyện của mẹ cháu ạ?”
Dường như câu hỏi của cô có hơi bất ngờ, Lê Hoài Phương dừng lại suy nghĩ, cầm không chắc dao dĩa trong tay, một âm thanh leng keng rơi đồ vang lên, nhân viên phục vụ ở bên cạnh vội chạy đến, nhặt lên và thay cho bà một bộ dao dĩa mới Trịnh Phương Vũ bối rối hỏi rắng: “Mẹ có sao không ạ? Có phải là do ngồi máy bay lâu quá nên thấy mệt rồi đúng không?”
“Không sao!” Lê Hoài Phương nhận ra được hành động thiếu lịch sự của mình thì lập tức xua tay, sau khi nhận dao dĩa mới, thấy Lam Ngọc Anh ngồi ở phía trước mặt cũng đang nhìn bà, bà liền tỏ vẻ tươi cười nói rằng: “Cô chỉ là bồng nhiên nhớ lại, thật ra cô từng gặp mặt mẹ cháu”
Lam Ngọc Anh nghe vậy thì khẽ giật mình: “Cô từng gặp mẹ cháu ạ?”
“ỪmI” Lê Hoài Phương gật đầu, giống như là nhớ tới chuyện gì thú vị, cười thành tiếng: “Khi đó cô vẫn đang đi học, anh cả đi du học ở nước Đức, mỗi năm đến kì nghỉ được về phép thì anh cả luôn miệng nói về một người con gái tên là Sở Sở, mỗi lần kể đến chuyện này thì lông mày của anh cả còn có thể bay đến tận trời, còn nói rằng muốn kết hôn với người ấy, đẻ một đội bóng, cô còn mảng anh cả thật mất mặt!”