Phạm Mỹ Lệ nói một cách thận trọng: "Tôi thấy Trường Uyên vẫn còn yêu cô Lam đó, thực sự không có tình cảm với Tuyết Trinh. Thay vì để mối quan hệ giữa hai cha con anh ngày càng tệ như vậy, tốt nhất là nên tác thành cho hai đứa nó, với lại cả hai người sau bốn năm vẫn có thể ở bên nhau một lần nữa, hẳn là do duyên số!" “Đúng là đàn bà, bà biết gì chứ!” Hoàng Kiến Phong hiển nhiên không đồng ý, nghiêm mặt nói tiếp. “Nhà họ Hoàng và nhà họ Lê đã hợp tác làm ăn nhiều năm rồi. Cả thành phố Băng đều biết hai nhà liên hôn. Nếu có biến cố gì thì sẽ ảnh hưởng đến Hoàng Thị Hơn nữa, Tuyết Trinh đã đợi Trường Minh bốn năm rồi, nếu tôi thuận theo Trường Minh thì biết ăn nói sao với nhà họ Lê?" "Nói thì nói vậy nhưng... "Được rồi, bà ra ngoài trước đi!"
Hoàng Kiến Phong mất kiên nhẫn giơ tay lên ngắt lời. Phạm Mỹ Lệ nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của chồng, không dám nói gì, sau khi đặt canh nhân sâm xuống, Phạm Mỹ Lệ rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng khi cánh cửa đóng lại, cô thở dài.
Đối với Phạm Mỹ Lệ mà nói, quan hệ của cô với con riêng của chồng là Hoàng Trường Minh không mấy thân thiết, nhưng chưa từng có bất hòa, bao năm nay cả hai người đều nước sông không phạm nước giếng.
Cô thậm chí không muốn can thiệp vào việc Hoàng Trường Minh muốn kết hôn với ai hay đó có phải là cuộc hôn nhân thương mại không.
Chỉ là, Tiêu Vân Tranh đã bỏ đi vào cái đêm nhà họ Hoàng và nhà họ Lê tổ chức tiệc đính hôn bốn năm trước, hắn vẫn chưa từng trở về, kể cả đêm giao thừa cũng chỉ gọi điện thoại về.
Tuy người khác có thể không biết, nhưng dù sao đó cũng là con ruột của cô, chút tâm tư của Lê Tuyết Trinh Phạm Mỹ Lệ làm sao có thể không biết.
Theo cô, hôn ước này chi bằng bỏ đi!
Màn đêm ngoài cửa sổ mờ dần, Hoàng Trường Minh đứng quay lưng lại, chỉ bật một ngọn đèn sàn, tựa hồ muốn hòa vào màn đêm.
Đừng tìm cô ấy nữa.
Lam Ngọc Anh vừa nghe câu cuối cùng thì đẩy cửa bước vào.
Sau khi anh đặt điện thoại xuống liền cầm hộp thuốc lá trên bàn phụ lên rút ra một điều, bóng anh in trên cửa sổ, anh hít một hơi thật mạnh, làn khói trắng tản ra bốn phía.
Không khó đoán, cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là gọi cho Hoàng Kiến Phong.
Lam Ngọc Anh buông tay nắm cửa, nhẹ nhàng đi tới chỗ anh, "Hoàng Trường Minh, anh đừng hút thuốc nữa!"
Hoàng Trường Minh không phát ra tiếng động, nhưng sau khi nhả khói ra, anh trực tiếp dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. “Đậu Đậu ngủ rồi sao?” Anh mím môi hỏi. “Ừm, đã ngủ rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hoàng Trường Minh vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó đôi môi mỏng in lên trán cô.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại lặng lẽ tận hưởng nụ hôn mềm mại như cánh bướm, nhưng khi cô mở mắt ra, ngực anh đã hiện ra trước mắt cô.
Suýt chút nữa cô đã quên mất, bây giờ anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Lúc này hai má của cô áp vào bắp thịt cứng ngắc, cô cảm thấy hơi nóng.
Cô nhưởng mi, quả nhiên đôi mắt anh đã tối sầm lại. Giây tiếp theo, hai chân cô nhấc lên khỏi mặt đất.
Lam Ngọc Anh hai tay ôm lấy cổ của hắn, đỏ mặt thấp giọng nói: "Đêm nay liệu có thể " “Không!” Không đợi cô nói xong Hoàng Trường Minh đã ngắt lời. Chỉ là mới bước được vài bước, điện thoại di động vừa đặt bên cạnh gạt tàn đã vang lên. Hoàng Trường Minh cầm lên xem, sau đó trực tiếp cúp máy rồi tắt máy.
Anh không né tránh cô, Lam Ngọc Anh vẫn được anh ôm vào lòng như công chúa, anh nhìn thấy người gọi trên màn hình hiện lên "Sunny".
Cô cố ý hỏi, "Anh không nghe máy sao?" “Không nghe." Hoàng Trường Minh gọn gàng đáp.
Ngay lập tức, anh vứt điện thoại và sải bước về phía giường.
Ánh mắt Lam Ngọc Anh nhìn điện thoại thất thần, khi được anh đặt nằm giữa đệm mềm, nghĩ tới điều gì đó cô liền hỏi: "Hoàng Trường Minh, bốn năm qua anh thực sự chưa từng chạm vào cô ấy sao?" “Ừ.” Một cánh của Hoàng Trường Minh chống bên người cô.
Nghe xong, cô mím môi tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao lúc em sinh Đậu Đậu gọi điện cho anh, cô ấy nói anh đang tắm..." “Tôi không biết.” Hoàng Trường Minh nhíu mày. Có lẽ thời gian qua lâu rồi, cụ thể thế nào anh không nhớ được.
Lam Ngọc Anh không hề nghi ngờ sự chân thật trong lời nói của anh, thật ra cũng dễ hiểu, lần mang thai trước cũng giống như vậy, tất cả đều là lời đơn phương của Lê Tuyết Trinh, chỉ là cố ý nói cho cô nghe thôi.
Chỉ có điều giờ nghĩ lại, cô cảm thấy khí chất của cố và Lê Tuyết Trinh thật sự không giống nhau, cô ta tâm cơ thâm trầm, thậm chí còn có chút đáng sợ...
Hoàng Trường Minh đột nhiên giữ lấy tay cô, ánh mắt cô bối rối, anh nắm lấy thắt lưng cô, "Nhưng có một điều chắc chắn, chỉ có em mới có thể khiến nó thức tỉnh" ".." Lam Ngọc Anh mặt đỏ bừng. “Nó dựng lên rồi." Hoàng Trường Minh nghiêng người cần một cái vào tại cô "Đừng... Lam Ngọc Anh thu tay lại như bị bỏng. Đáng tiếc lời phản đối không có giá trị, Hoàng Trường Minh không buông tha, ngược lại nằm lấy tay cô tiếp tục đi xuống.
Khăn tắm bị xé ra, trong phòng dần dần tràn ngập tiếng thở dốc xen lẫn của đôi nam nữ...
Có vẻ như do mấy lần vận động kịch liệt trước nên Hoàng Trường Minh chỉ muốn có một lần đã buông tha cho cô, tuy nhiên quá trình kéo dài rất lâu, cuối cùng Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy không nhấc nổi tay chân, tê liệt không muốn động đậy.
Khi được anh bế lên người, cô bỗng hoảng hốt.
Hoàng Trường Minh thấp giọng cười, giơ tay vuốt mái tóc xõa của cô.
Lam Ngọc Anh giờ mới thả lỏng, dồn hết sức nặng lên người anh, trong hơi thở nồng nặc khí tức mạnh mẽ của đàn ông.
So với cô, Hoàng Trường Minh sau mỗi lần vận động kịch liệt đều sảng khoái vô cùng, "Thứ sáu tôi sẽ đi New York để bàn chuyện hợp tác, em đi cùng tôi, vừa hay cuối tuần chúng ta có thể ở đó thêm hai ngày" “Ừ.” Cảm anh đặt trên đầu của Lam Ngọc Anh, lông mày cô cong lên. “Sáng mai em sẽ nói với Đậu Đậu, nó nhất định sẽ rất vui!”
Ngoại trừ một lần đến sở thú và sân chơi cho trẻ em, hầu như lúc nào cô và Bánh Bao cũng ở nhà, chưa từng cùng đi du lịch. Thực ra trong lòng cô luôn muốn có cơ hội được cùng con ra nước ngoài chơi như những bà mẹ khác nên không khỏi mong chờ
Sau khi nói xong, cô phát hiện sắc mặt Hoàng Trường Minh đột nhiên có chút khó coi.
Lam Ngọc Anh khó hiểu, "Làm sao vậy?" “Ngủ đi!” Hoàng Trường Minh cứng ngắc nói.
Hắn vừa cố ý nhấn mạnh hai từ "chúng ta", thứ hắn muốn chính là thế giới hai người, nhưng có người lại không hiểu!
Lam Ngọc Anh mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng anh đã đưa tay ra áp đầu cô vào ngực anh. Ngọn đèn ngủ đầu giường lập tức bị hung hăng tắt đi.
Cô lên nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối, ngây thơ cong cong môi.
Cô thực sự cảm thấy tuổi anh càng lớn thì anh càng nóng tính...