Sau đó Trần Phong Sinh mới buông tay cô, Trương Tiểu Du đẩy cửa bước.
xuống, bước đi về phía tòa nhà cao tầng của khu chung cư. Giữa chừng cô dừng bước, quay lại nhìn chiếc xe từ từ rời đi rồi biến mất hẳn, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Nỗi nghỉ ngờ thoáng qua giờ đã tiêu biến mất tự bao giờ.
Hoặc là do cô đã suy nghĩ quá nhiều…
Cuối tuần siêu thị người đi mua sắm khá đông đúc. Trương Tiểu Du giật giật cánh tay, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Trần Phong Sinh. Anh một tay đẩy giỏ.
hàng, một tay kia ôm cô vào lòng. Cô nhăn nhăn mặt: “Tự em đi là được rồi.”
Dù sao trong siêu thị cũng toàn là người lớn tuổi, thi thoảng bắt gặp ánh nhìn của người khác, cô lại thấy không được tự nhiên.
Trần Phong Sinh nghe vậy nhưng trực tiếp nhấn mạnh: “Ở đây nhiều người, cẩn thận va phải đứa bé trong bụng”
Nghe anh nói thế, Trương Tiểu Du cũng không đòi thoát ra nữa, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.
Trong khu bán rau, kệ hàng phía trước người vây quanh khá nhiều, Trần Phong Sinh sợ cô phải chen chúc, tìm một nơi rộng rãi ít người để cô đứng đó thoải mái lựa chọn.
Trương Tiểu Du đắc ý ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao ngất của anh chen chúc trong một đám phụ nữ trong niên, giống như hạc đứng giữa đàn gà vậy.
Bên cạnh bông dưng có hai đứa trẻ chạy ra, trên tay cầm giỏ đồ chơi đầy màu sắc, tiếng cười vui rộn ràng khắp nơi. Tâm mắt cô không tự chủ được nhìn theo, tựa hồ là cặp sinh đôi đang chạy lon ton đến quầy trưng bày rượu.
Trông thật sự rất đáng yêu.
Đây có thể là do bản năng. Khi trong bụng đang có một sinh linh bé nhỏ, tất nhiên sẽ nhìn nhận mọi chuyện khác trước, cô sẽ thường chú ý hơn đến đám nhóc bé nhỏ mặt bầu bĩnh đáng yêu như thế.
Ở cuối quầy rượu có một người đàn ông đang đứng chọn, dáng dấp tựa hồ giống với Nguyễn An. Lúc này có người bỗng nhiên vỗ vai, cô quay ra thì thấy một bà cụ nhiều tuổi, mắt có vẻ đã mờ rồi. Bà cầm một chai giẫm cũ trong tay.
hỏi: “Cô gái, bác không đọc rõ chữ trên này được, cháu đọc giúp bác xem có.
phải là chữ Sơn Tây không?”
Trương Tiểu Du nhìn vào đọc giúp bà, gật đầu trả lời: “Đúng là chữ Sơn Tây đấy bác ạ!”
“Ừ bác cảm ơn cháu nhé!” Bác kia trả lời rồi đặt chai giấm trở lại quầy hàng.
Khi cô quay lại, người đàn ông kia đã không còn ở đấy nữa, chỉ có hai đứa trẻ lúc nãy và một cặp vợ chồng đang chọn rượu vang.
‘Vừa rồi chẳng qua chỉ là nhìn qua thôi, thật ra Trương Tiểu Du cũng không nhìn rõ, có lẽ là cô đã nhìn nhầm. Dù sao trong siêu thị người đến người đi, cô cũng không chú ý nhiều.
Trần Phong Sinh chọn được một bó rau cầm lên, thấy cô đang đứng ngẩn người ở đó liền hỏi cô làm sao.
Trương Tiểu Du lắc đầu: “Không có gì, em đang nghĩ xem tối nên ăn rau gì”
Trời chuyển sang chạng vạng tối, căn nhà tràn ngập mùi hương của đồ ăn Trương Tiểu Du vừa từ phòng tắm bước ra, trên bàn đã sắp sẵn bón món ăn một món canh. Cô đưa tay kéo ghế ra nhưng chờ không thấy Trần Phong Sinh đi ra, tạp đề thì năm ở nên bàn.
Đang buồn bực thì dáng người cao lớn kia bước ra từ trong nhà bếp.
Trương Tiểu Du khẽ mở miệng, vừa định lên tiếng bảo anh ăn cơm thì thấy.
giữa mi tâm anh hơi nhăn lại và có vẻ đang vội.
Ánh mắt thuận thế nhìn xuống thấy anh đang cầm trên tay điện thoại cùng với chìa khóa xe.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Cầm thú, anh lại phải ra ngoài hả?”
“Ừ” Trần Phong Sinh gật đầu.
Nhìn ánh mắt cô chảm chăm vào điện thoại và chìa khóa xe, yết hầu anh khẽ động.
Muốn mở miệng nói gì đấy nhưng lại như đang sợ điều gì nên anh lại đem lời định nói nuốt trở vào. Cặp mắt đào hoa màu nâu hơi lóe lên, anh chỉ nói qua: “Bệnh viện gọi điện tới bảo có bệnh nhân cần anh qua xem một chút”
Trương Tiểu Du nghe anh nói, nhìn lên bàn ăn đã bày sẵn: “Vậy em đợi anh về ăn cùng nhé?”