Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1081

Đi đến bên cạnh Hoàng Trường Minh còn đang đen mặt, Lam Ngọc Anh nhân lúc thím Lý và bánh bao nhỏ đều không chú ý, nhón chân lên hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái, lại nững nịu gọi hai tiếng “ông xã”, anh mới miễn cưỡng gật đâu: “Vậy anh đưa Đậu Đậu đến nhà trẻ trước, có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh!”

Lần này Trịnh Phương Vũ thật sự uống rất nhiều rượu, mãi cho đến buổi trưa, cô ấy mới dân dần tỉnh lại Chuyện thứ nhất sau khi mở mắt, chính là trượt từ trên ghế sô pha xuống, bởi vì vướng phải đôi dép lê dưới chân nên ngã xuống mặt thảm, nhưng rất nhanh đã tự mình đứng lên, vọt thẳng vào trong nhà vệ sinh.

Lam Ngọc Anh đi theo ở phía sau, nhìn cô ấy mở nắp bồn cầu vùi đầu ói lên ói xuống, Cô đã mang thai nên mẫn cảm với mùi, chỉ có thể đứng xa ở cửa nhìn, thím Lý đi qua giúp vỗ lưng lại đưa nước.

Đây là đã uống bao nhiêu chứ.

‘Sau một trận giày vò, Trịnh Phương Vũ nôn ra cả mật, Lam Ngọc Anh cảm thấy, còn khó chịu hơn cô nôn nghén nhiều, đã nôn gần hai mươi phút, cuối cùng mới đậy nắp bồn cầu, cả người mệt lả được thím Lý đỡ ra “Trịnh Phương Vũ uống liền hai bát canh giải rượu, sắc mặt của cô ấy mới chậm rãi bình phục.

“Phương Vũ, sao em lại uống nhiều rượu như vậy?” Lam Ngọc Anh ân cần ngồi vào bên cạnh.

Trịnh Phương Vũ buồn bực không nói chuyện, tiếp tục cầm lấy bát canh giải rượu uống.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, đoán hỏi: “Lại là bởi vì Văn Nam à?”

Quả nhiên, động tác tay của Trịnh Phương Vũ dừng lại, biếu cảm trên mặt trở nên cô đơn hơn rất nhiều Trịnh Phương Vũ uống bát canh giải rượu một hơi cạn sạch, sau đó dùng mu bàn tay lau khóe miệng: “Ngọc Anh à, Lê Văn Nam không có tim, em đã từ bỏ lòng tự trọng, mặt dày mày dạn theo đuổi anh ta lâu như vậy, anh ta vẫn không hiề đáp lại, hơn nữa chị biết không, vậy mà hôm qua anh ta còn dẫn một cô gái đến, nói muốn yêu đương với cô ta!”

“Văn Nam sẽ không nông cạn như vậy chứ..” Lam Ngọc Anh hé miệng.

“Đương nhiên em biết, nhưng em cũng biết, anh ta làm tất cả như thế cũng chỉ để từ chối em, chị nghĩ xem, anh ta sợ em quấn lấy thậm chí không tiếc tùy tiện tìm một cô gái để yêu đương, có thể thấy được anh ta ghét bỏ em đến cỡ nào! Cho nên…”

Trịnh Phương Vũ giống như là hạ quyết tâm, siết chặt lấy nắm đấm: “Em quyết định, em sẽ từ bỏ cái cây cổ thụ mọc lệch này!”

Lam Ngọc Anh nghe vậy thì giật mình, lập tức vội hỏi: “Phương Vũ, em thật sự định từ bỏ sao?”

Mặc dù thời gian làm bạn thân cũng không dài, nhưng cô hiểu rõ tính cách dám yêu và dứt khoát của Trịnh Phương Vũ, nếu một khi đã nói như vậy, thì thật sự đã quyết định, sẽ không dây dưa dài dòng “Ừm’ Trịnh Phương Vũ cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Em đã nói với mẹ rồi, đêm nay sẽ bay về nước Anh với bà, nghe lời bà tìm một người để gả ở bên đó!”

Mặc dù mấy năm trước Lê Hoài Phương vì ở cùng với con gái mới di cư sang nước ngoài, nhưng nhiều năm ở bên kia đã thành thói quen, lúc trước đã xác định ngày trở về, cũng muốn để con gái trở về cùng mình, nhưng từ đầu đến cuối Trịnh Phương Vũ đều không đồng ý.

“Hầy…” Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm nước bọt, bỗng chốc không thể tiêu hóa được chuyển biến đột ngột.

Trịnh Phương Vũ nằm chặt tay cô, sau khi say chạy tới đây cũng là định tạm biệt cô: “Ngọc Anh, bao giờ chị tổ chức đám cưới em sẽ trở lại, em còn phải làm phù dâu tiện thể chặn cửa cho chị nữa! Nhưng mà về sau, chắc chắn em sẽ không trở lại Sài Gòn đau buồn này nữa! Trước có anh Trường Minh, sau có.

Lê Văn Nam, bây giờ em đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu rồi!”

‘Sau khi ở lại ăn cơm trưa xong, Trịnh Phương Vũ liền rời đi Buổi chiều Lam Ngọc Anh cũng không tiếp tục về công ty tối hôm qua bị Hoàng Trường Minh quấn lấy vận động, thật ra cô cũng có chút mệt mỏi, buổi chiều dứt khoát năm trong nhà ngủ bù, sử dụng quyền lợi người phụ nữ của Hoàng Trường Minh một lần nữa, còn không thèm xin phép đã trực tiếp trốn việc, trong lòng có chút xấu hố, nhưng nghĩ lại mình đã là mợ chủ nhà họ Hoàng, chút ngại ngùng kia cũng đã biết mất tăm.
Chương 1082

Lúc thím Lý bảo cô xuống nhà nghe điện thoại, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ.

Đặt ống nghe vào bên tai, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nam cực kì uy nghiêm: “Đã quyết định thời gian kết hôn rồi, ngày 28 tháng sau”

Nói xong câu này lập tức cúp điện thoại Lam Ngọc Anh ngơ ngác cầm máy một mình, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng là Hoàng Kiến Phong gọi tới, hoàn toàn là phong cách nói chuyện của ông ấy.

Chỉ là nghĩ đến nội dung cuộc gọi đơn giản mà giật gân của ông ấy, cô có chút sững sở, càng giống như nằm mơ.

Nhanh như vậy tư…

Ban đêm sau khi Hoàng Trường Minh tăng ca trở về, Lam Ngọc Anh nói chuyện này lại cho anh, anh nghe xong cũng không thấy bất ngờ: “Bố cũng gọi điện thoại cho anh, ông ấy và chú Lê đã bàn bạc rồi, hai mươi tám tháng sau, âm lịch và dương lịch đều là ngày không tệt”

Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu, đã tiêu hóa được tin tức này.

Không thể không nói Hoàng Kiến Phong cũng là phái hành động, chân trước vừa mới lấy hộ khẩu ra để bọn họ đi kết hôn, chân sau đã quyết định ngày cưới, nếu không phải cô và Hoàng Trường Minh có tình cảm bao nhiêu năm, cô cũng phải nghỉ ngờ hai người kết hôn chớp nhoáng.

“Tháng sau, vậy chỉ còn lại một tháng là đến lễ cưới rồi!

Dưới ánh đèn, cô nhẹ nhàng cắn môi, có chút khấn trương, lại có chút phấn khởi, mình sắp làm cô dâu.

Lam Ngọc Anh đột nhiên nghĩ đến cải gì, ngẩng đầu gọi anh: “Hoàng Trường Minh…”

“Em vừa gọi anh là gì?” Khuôn mặt Hoàng Trường Minh đanh lại.

Lam Ngọc Anh cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ là một cách xưng hô, vậy mà cũng phải nghiêm túc như vậy.

“Ãc, ông xã” Thấy anh cứ cố chấp, cô đành phải ngoan ngoãn đối giọng.

“Ừm” Hoàng Trường Minh hài lòng giãn mày ra.

Cuối cùng cô cũng có thể hỏi ra câu hỏi ban đầu: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”

Sau khi nhận được câu trả lời của anh, Lam Ngọc Anh yên lặng tính toán thời gian trong lòng, sau đó bàn tay đang đặt lên trên đùi không khỏi dịch lên, bao trùm trên bụng cách áo ngủ.

Bệnh viện, trong khoa phụ sản Trong phòng kiểm tra, Lam Ngọc Anh nẫm ở phía trên và Hoàng Trường Minh đứng yên lặng bên cạnh nằm tay nhau, đều không hề chớp mắt nhìn về phía trưởng khoa phụ sản, nín hơi chờ đợi.

Thật ra thai nghén một sinh mệnh mới là một điều rất kỳ diệu, nhìn thấy mỗi ngày nó biến hóa một chứt xíu bên trong bụng.

Lam Ngọc Anh đã tính xong thời gian, đã bốn tháng rồi, giai đoạn này đã phát triển một vài cơ quan, từ đó có thế đoán được giới tính “Bác sĩ, là bé trai hay bé gái vậy?”

Lúc trưởng khoa phụ sản đẩy cặp kính trên sống mũi lên, Hoàng Trường Minh trầm giọng hỏi.

Trưởng khoa phụ sản cấn thận nhìn chằm chằm màn hình một lát, cười nói: “Chúc mừng hai người, là một cô công chúa!”

Đến khi ra khỏi bệnh viện, phản ứng vui vẻ nhất là Hoàng Trường Minh mới đúng, “Ông xã, đúng như ý anh rồi nhé!” Lam Ngọc Anh lắc lắc bàn tay anh.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẩm đều là vẻ đắc ý: “Anh đã sớm nói trong lòng anh nằm chắc, nhất định là con gái mị Lam Ngọc Anh phối hợp gật đầu: “Vâng vâng vâng…”

Rõ ràng lúc chờ đợi kết quả của bác sĩ, giữa ngón tay anh đều ướt mồ hôi.

Lam Ngọc Anh sở bụng, cuối cùng cũng đã có thể không cần kiêng dè mà gọi là Như Viên rồi, trước kia chưa xác định, rốt cuộc trong lòng cô vẫn có chút kiêng dè, sợ nhỡ may bên trong là con trai, nếu đặt một cái tên con gái chẳng phải là sẽ nữ tính lắm sao!

Thấy Hoàng Trường Minh lấy điện thoại ra, cô khó hiểu: “Ặc, anh gọi điện thoại cho ai thế?”

“Bố anh” Hoàng Trường Minh cong môi: “Nói cho ông ấy biết là con gái!”

Nghe vậy, Lam Ngọc Anh dùng gật đầu bày tỏ lần nữa, hai bố con bọn họ đúng là có tiếng nói chung trong chuyện này, đúng là nên thông báo một chút Chiếc xe Land Rover màu trắng đi từ trong bệnh viện ra, lại không phải về hướng công ty vẻ mặt Lam Ngọc Anh rầu rĩ nhìn về phía anh: “Lại trốn việc?
Chương 1083

Không tốt lắm đâu.

Hoàng Trường Minh chỉ cong môi, tiếp tục lái xe Anh dừng xe ở một cửa hàng áo cưới nổi tiếng, hình như đã hẹn từ trước, bọn họ còn chưa dừng xe hẳn, đã có đây nhân viên nở nụ cười sớm đứng chờ bên trong.

Hoàng Trường Minh xuống xe, tới dắt tay cô: “Tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới, sao có thể thiếu áo cưới được chứ Chuyện lễ cưới, thật ra hai người bọn họ không phải quan tâm nhiều lắm, ví dụ như là hai người Hoàng Kiến Phong và Lê Hoài Lâm định ra thời gian, tất cả đều có hai ông bố xử lý, một người một người gả, vốn dĩ đã phải trải qua phức tạp nhưng về sau vẫn kết thành thông gia như cũ.

Trong điện thoại, giọng nói của Lê Hoài Lâm lộ ra vẻ vui sướng và sức sống, sau khi bỏ qua sự lo lắng sau hai ba đả kích khoảng thời gian trước, đúng là lúc này cũng cần một việc vui như thế này.

Lam Ngọc Anh nhìn về phía áo cưới trắng tỉnh trong tử kính trong suốt, màu trắng phản xạ dưới ánh sáng chiếu vào đáy mát, hô hấp của cô cũng trở nên nhẹ nhàng.

Áo cưới, là giấc mơ của mỗi cô gái.

‘Sau khi đi vào, mới phát hiện toàn bộ cửa hàng đều không hề làm việc, chỉ nhận mỗi đơn của bọn họ, mà có vẻ như Hoàng Trường Minh đã có chuẩn bị từ sớm, trao đổi hai câu với quản lý cửa hàng, cô lập tức thấy có hai nhân viên nâng áo cưới đặc biệt đi xuống từ trên bậc thang.

Lam Ngọc Anh thay bộ áo cưới đó dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng.

Lúc mới mặc được một nửa, cửa phòng thử áo bỗng nhiên bị đấy ra, Hoàng Trường Minh đã thay xong quần áo nhanh chân tiến vào.

Nhìn thấy anh, hai nhân viên cửa hàng liếc nhìn nhau, sau đó rất biết ý đi ra, bên trong không gian không tính là chen chúc chỉ có hai người bọn họ.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh qua gương, không khỏi cần môi: “Sao anh lại vào đây thế.”

“Anh giúp em” Hoàng Trường Minh cong môi.

“Không cần đâu…” Lam Ngọc Anh rụt bả vai lại Nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì, bàn tay của anh đã chạm lên trên tấm lưng trần của cô.

“Thiết kế đai rất phức tạp, cô nhìn thấy trong gương, Hoàng Trường Minh đang hạ thấp lông mày rất có kiên nhẫn buộc từng cái lại, không biết có phải có ý định từ trước rồi hay không, mà mỗi lần anh thắt nút, lòng bàn tay đều vuốt ve trên da cô một chút, ngưa ngứa, run run, giống như là đang tán tỉnh.

Rốt cuộc cũng đã buộc xong một cái dây lụa cuối cùng, gương mặt Lam Ngọc Anh đã hơi ửng đỏ.

Cô ngẩng đầu, kinh ngạc khi thấy mình trong gương, không trách được.

người ta hay nói thời điểm người phụ nữ đẹp nhất chính là lúc mặc áo cưới, Hoàng Trường Minh rất tinh mắt, chọn kiểu dáng cực kỳ phù hợp với cô, thiết kế vải xương cá, váy rũ xuống, tuy không lộ vai nhưng cũng không mất đi sự gợi cảm, cảng quan trọng hơn là thiết kế phía dưới eo, vừa vặn sẽ không để lộ bụng của cô.

Lam Ngọc Anh xoay một vòng nhỏ tại chỗ, ngượng ngùng đối mặt với anh.

Cuối cùng cũng có một ngày, cô mặc áo cưới vì người yêu.

“Ông xã, trông được không?”

Đôi mắt sâu thảm của Hoàng Trường Minh nhìn cô chấm châm, trong một nháy mất như vậy, vẻ mặt anh hơi mờ mịt, thật lâu sau mới đưa tay vuốt tóc mai cô, đáy mắt giống như đựng đây sao đêm: “Mợ Hoàng, em thật đẹp!”

Lam Ngọc Anh được anh khích lệ đến mức như mở cờ trong bụng, đánh giá một thân lễ phục màu đen của anh từ trên xuống dưới, anh thật sự rất thích hợp với màu đen, từ trước tới nay chưa từng thấy người đàn ông này mặc màu đen có sức hút như lúc này, mà vào giờ phút này, anh giống như hoàng thất quý tộc đi ra từ thời đại Hi Lạp cổ, ngay cả ánh đèn đỉnh đầu cũng không thể lấy mất hào quang trên người anh.

Cô đưa tay chỉnh lại nơ ở cổ áo cho anh, từ đáy lòng nói: “Anh Hoàng, anh cũng rất đẹp trai!”

Tiếng nói vừa mới rơi xuống, Hoàng Trường Minh lại đột nhiên ôm lấy mặt của cô hôn lên Lam Ngọc Anh ưm ưm muốn đấy ra, ai ngờ anh lại ôm rất chặt, không có cách nào đẩy ra được, hơn nữa cô cũng không tự chủ được mà rơi vào trong kỹ thuật hôn cao siêu của anh, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực anh, ngượng ngùng đáp lại Một trận giày vò, đến khi bọn họ đi ra đã qua hơn nửa giờ.
Chương 1084

Lúc đẩy cửa ra, Lam Ngọc Anh đặc biệt ra vẻ bình tĩnh, không muốn để cho người khác nhìn ra cái gì, ai ngờ đến khi mấy nhân viên cửa hàng đều che miệng cười trộm nhìn cô, cô mới đưa mắt nhìn sang tấm gương bên cạnh, lập tức đỏ hết cả tai.

Trước lúc đi vào phòng thử áo, vì để phối hợp với hiệu quả của áo cưới, nhân viên cửa hàng đã trang điểm qua cho cô, lúc này màu son đỏ ngoài miệng đã nhạt đi hơn nửa, có vẻ chính là bị người ta kịch liệt gặm cản.

“Thử xong váy cưới đi ra đã là chạng vạng tối, bên ngoài ráng chiều phủ lên nửa bầu trời, nhìn giữa những tòa nhà cao tầng từ xa giống như là một cảnh trong mơ đẹp đẽ Lúc lấy xe, bên cạnh có một cửa hàng trà sữa, một đội ngũ xếp hàng thật dài bên ngoài, mùi trà sữa bay ra khắp cả con đường.

Nhìn thấy một vị khách trong đó căm cốc trà sữa đi ra khỏi hàng, cũng không cắm ống hút, mà trực tiếp mở nắp lên uống một hớp lớn, bên miệng còn sót lại một vòng nước trà sữa, cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt Có lẽ là âm thanh hơi lớn, chỉa khóa xe trong tay Hoàng Trường Minh dừng lại: “Em muốn uống à?”

Lam Ngọc Anh lúng túng, trên mặt ửng đỏ, gần đây sức ăn của cô càng ngày càng tốt, nhiều khi thấy cái gì cũng muốn ăn, hôm qua trong công ty, nhìn thấy Tiếu Triệu mua cái bánh rán giấu ở trong phòng giải khát để ăn, khiến cô thèm quá mức, chỉ là Tiểu Triệu nói mình được tổng giám đốc Minh giao cho trách nhiệm, mua đồ ăn không sạch sẽ ở bên ngoài, nhất quyết không thể chia cho cô.

Nhưng mà buổi tối về tới nhà, thím Lý đã sớm làm xong một phần.

“Ãc, có chút…Lam Ngọc Anh liếm môi một cái, bị anh nhìn có chút xấu hổ, không thèm nháy mắt mà đố tội: “Có thế là con gái anh thèm!”

Hoàng Trường Minh cong môi bật cười, đôi mắt sâu thảm nhìn thẳng về phía quán trà sữa, xác định là một cửa hàng đứng đản, nhìn vào bên trong vệ sinh cũng đều đạt tiêu chuẩn, mới lên tiếng nói: “Có quá nhiều người xếp hàng, dễ xảy ra chen chúc, bà xã, em ở chỗ này hoặc vào trong xe chờ anh, anh đi mua cho em!”

“Được” Lam Ngọc Anh cười ngọt ngào.

Nhìn anh cầm điện thoại đi đến xếp hàng với đám người, cô ngấn người hai giây nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhận ra được hành động của mình có chút ngớ ngẩn, liền vội vàng thu tầm mắt lại, cầm chia khóa xe anh đặt vào trong tay mình đi đến chỗ Land Rover, chuẩn bị vào trong xe đợi anh.

Ngồi vào chỗ lái phụ, cô cảm thấy cực kỳ nhàm chán, lập tức tìm một kênh radio để nghe, lúc ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đường đi phía đối diện qua cửa số xe, toàn thân cô đột nhiên cứng đờ.

Động tác tay dừng lại trên màn hình xe, bên trong radio có một ca khúc nhẹ nhàng được yêu thích phát ra Bài hát hát về cái gì, Lam Ngọc Anh cũng không nghe được một câu nào, cô cứng ngắc mấy giây, cách cửa kính xe và cả một con phố, đổi diện với một ánh mắt nào đó phía xa, cô có chút không dám tin mở to hai mắt.

Người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đứng ở nơi đó, mái tóc xoăn rối tung ở phía sau, cổ áo dựng thẳng lên rất cao, giống như là đang cố gảng che lấp, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hình dáng và vẻ căm hận bán ra trong đôi mát đẹp kia…

Lê Tuyết Trinh?

Hô hấp của Lam Ngọc Anh cứng lại, cô nhanh chóng đấy cửa xe ra.

‘Vừa nhảy xuống xe đã nhìn sang phía đối diện, một chiếc xe buýt đi ngang qua trước mắt, khi tâm mắt trống trải một lần nữa, bóng người đứng ở kia lại đột nhiên biến mất không thấy, cô nuốt nước bọt theo bản năng, nhìn quanh trái phải ở gần đó.

Hoàng Trường Minh mua xong trà sữa trở về, nhìn thấy cửa xe rộng mở, cô đang đứng ở đầu xe, vẻ mặt nghiêm túc mím chặt khóe miệng nhìn quanh về phía con đường đối diện.

Anh đưa tay nắm chặt bờ vai của cô: “Ngọc Anh, em sao thế?”

Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn về phía anh, lại nhìn sang phía đối diện, lắc đầu: “Không có gì..”

Lê Tuyết Trinh đã bị trục xuất ra nước ngoài, hôm đó là Lê Hoài Lâm tận mất nhìn thấy cô ta lên máy bay, hơn nữa sau đó Tiêu Thành Vân cũng đi theo, người đang ở nước ngoài sao có thể còn xuất hiện ở Sài Gòn được chứ?

Chương 1085
Lam Ngọc Anh cần môi, cảm thấy hẳn là mình xuất hiện ảo giác, hoặc chỉ là một người trông rất giống đối phương, cô chỉ có chút quá nhạy cảm, không khỏi lãm bầm lầu bầu nói thầm một câu: “Có thể là mình hoa mất rồi!”
“Ông xã, mua về rồi à?” Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chảm chảm vào cốc trà sữa trong tay anh.
Hoàng Trường Minh thấy đôi mắt cô không thế dời được khỏi cốc trà sữa, lập tức bật cười, không cảm ống hút mà trực tiếp mở nắp ra đưa cho cô giống với người mà cô vừa thấy.
Lam Ngọc Anh đã sớm không thế chờ đợi, cầm lấy tay của anh uống một hớp, ngọt ngào hướng nhếch khóe miệng lên với: “Uống ngon thật!”
Hoàng Trường Minh cúi người liếm sạch sẽ trà sữa dính ở khóa miệng cô, dưới khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh nằm tay cô vào trong chiếc Land Rover màu trắng, đi đón bánh bao nhỏ dưới trời chiều.
Hai ngày sau, Lê Hoài Lâm đến nhà ăn cơm Trước khi ăn cơm, hai bố con cộng thêm cháu trai ngồi trên ghế sô pha ăn hoa quả, Lê Hoài Lâm tới, chủ yếu cũng chỉ để nói qua với cô một vài việc chuẩn bị cho lễ cưới Lam Ngọc Anh muốn nói lại thôi: “Bố, bây giờ Lê Tuyết Trình đang nước ngoài đúng không?”
“Đúng vậy!” Lê Hoài Lâm gật đầu.
Mặc dù tay trong lòng ông cũng cảm thấy thất vọng với cô con gái nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao cũng là xương cốt của mình, thất vọng đồng thời cũng rất đau lòng, lúc nhắc đến cũng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Thấy cô nhíu mày, nhận ra được có chuyện gì, ông không khỏi hỏi: “Ngọc.
Anh, sao thế?”
Lam Ngọc Anh cũng rất muốn chứng thực: “Hôm trước con và Hoàng Trường Minh đi thử áo cưới, lúc đi mua trà sữa, không biết có phải là con nhìn nhầm hay không, mà cách một con đường, hình như con đã thấy cô ta..”
“Sao có thể, ngày đó buổi sáng Hồng Mai đi tự thú, buổi chiều thư ký đã đưa Tuyết Trình ra sân bay, hơn nữa bố tận mắt nhìn thấy con bé đăng ký!” Lê Hoài Lâm nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.
Lam Ngọc Anh gật đầu, há miệng nói: “Con cũng không chắc chản lắm, chỉ là nhìn từ xa cảm thấy là cô ta…”
“Đợi bố gọi điện thoại xác nhận một chứt” Lê Hoài Lâm ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra.
Ông bấm số điện thoại ở nước ngoài, có lẽ vì tín hiệu kém, một lúc lâu sau mới được nhận, sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, ông để điện thoại xuống: “Ông ngoại của Tuyết Trình nói, đúng là con bé đang ở đó, mỗi ngày đều bườn bực ở trong phòng không ra ngoài, thăng bé Thành Vân vẫn luôn ở cùng!”
Chuyện Tiêu Thành Vân đi theo Lê Tuyết Trinh ra nước ngoài, cô vẫn luôn biết, vì thế Phạm Mỹ Lệ vẫn luôn buồn bã.
Không thể không nói, Tiêu Thành Vân cũng là người sĩ tình, dù biết trái tim của Lê Tuyết Trinh bốn năm trước hay bốn năm sau đều không ở trên người mình, nhưng vẫn đồng ý đi theo cô ta, có thể thấy được sự cố chấp không bỏ được kia, nếu Lê Tuyết Trinh thật sự có thể chú ý tới người bên cạnh thì tốt, cũng không uổng phí tình cảm của anh ta Lam Ngọc Anh nghe thấy Lê Hoài Lâm nói như vậy, gật đầu: “Vậy chắc hẳn là con nhìn nhầm…”
Nhạc đệm qua đi, hai bố con nói tiếp về chuyện lễ cưới.
Thật ra cô ngồi nghe nhiều hơn, bởi vì đều là Lê Hoài Lâm và Hoàng Kiến Phong sắp xếp, trong lòng cô rất cảm động cũng rất hạnh phúc: “Bố, chuyện lễ cưới, vất vả cho bố và bác Hoàng rồi!”
“Nói gì vậy chứ, con là con gái của bố, là người bố, tổ chức lễ cưới của con là bổn phận của bố, cũng là hạnh phúc của bố, chỉ cần con có thể sống hạnh phúc, mẹ con cũng sẽ vui vẻ!” Lê Hoài Lâm ấm giọng cười nói, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô, giống như lại xuyên qua trước đây nhìn thấy người mình yêu lần nữa.
“Dạ!” Mặt mày Lam Ngọc Anh cong cong.
Cô đưa tay kéo cánh tay Lê Hoài Lâm, con gái nũng nịu ngả đầu vào vai ông ấy, Lê Hoài Lâm hưởng thụ sự thân thiết hiếm có của cô, cũng đưa tay ra vuốt tóc cô giống như đứa trẻ Chỉ là sự vuốt ve an ủi này không tiếp tục được bao lâu, bởi vì bóng người cao lớn của Hoàng Trường Minh đã đi tới từ cửa trước.
Chương 1086
Nhìn thấy tư thế của bọn họ, dù biết người kia chỉ là bố của cô, trong lòng anh cũng vẫn không vui, lập tức bĩu môi mỏng một cái, ánh mắt sâu kín.
Lam Ngọc Anh bất đác dĩ, đành phải tách ra, đỡ Lê Hoài Lâm đi phòng ăn ăn cơm.
Đảo mắt đã đến thứ bảy, ngày nghỉ.
Tuần này Hoàng Trường Minh tương đối bận rộn, ngoại trừ mỗi ngày tăng ca, hai ngày nghỉ cũng có mấy vị khách từ nước ngoài đến cần chiêu đãi, ban ngày chỉ có hai mẹ con các cô ở trong biệt thự, hưởng thụ thời gian ấm áp.
Tới gần chang vạng tối, dưới tầng có tiếng nhấn chuông cửa.
Cửa phòng trẻ con mở rộng ra, Lam Ngọc Anh nghe được thím Lý gọi lên trên tầng: “Cô Lam, hình như áo cưới được đưa đến rồi!”
“Vâng, cháu sẽ xuống ngay!” Cô vội vàng đáp lại.
Chọn lấy hai cái bút sáp màu, để bánh bao nhỏ tiếp tục tự do phát huy trên giấy, cô chậm rãi đi xuống tầng.
Trước đó thử ở trong cửa hàng, mặc dù kiểu dáng và kích thước đều rất vừa người, nhưng cũng có chút chỉ tiết nhỏ cần phải sửa, buổi sáng công ty áo cưới có gọi điện thoại cho cô, xác định thời gian đưa tới Trong lòng Lam Ngọc Anh cũng rất háo hức, vừa đi xuống cầu thang liền hỏi: “Thím Lý, đang ở đâu?”
“Thím để ở phòng khách rồi, cháu mau đi xem đi!” Thím Lý cười cực kì vi vẻ, chỉ vào ghế sô pha nói “Vâng!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô không ngừng bước chân trực tiếp tiến vào phòng khách, trên ghế sa lon có hai cái túi màu hồng, phía trên có in tên của cửa hàng áo cưới Dù đã mặc thử trong cửa hàng, lúc Lam Ngọc Anh kéo khóa ra vẫn cảm thấy tim đập rất nhanh, nhất là khi chiếc váy màu trắng lộ ra ngoài, cô đưa tay lấy áo cưới ra, nhưng mà một giây sau, lại đột nhiên buông lỏng tay.
“Am Nghe được tiếng thét chói tai của cô, thím Lý cuống quít từ trong phòng bếp chạy ra: “Cô Lam, cô không sao chứt Má ơi…”
Khi thím Lý chạy vào phòng khách, cũng khẽ kêu một tiếng.
“Thím Lý cảm giác có chút sợ hãi, chiếc chậu rửa mặt đang cầm trên tay cũng suýt chút nữa thì rơi xuống đất, phải mất vài giây bà mới có thể bình tĩnh lại: “Tại sao ở đây lại có nhiều chuột chết như thế này chứ, tiệm váy cưới này làm ăn kiểu gì vậy, đây là điềm gởi”
Ở trên thảm lúc này, ngoại trừ chiếc áo cưới bị rơi mất của cô ra, còn có hơn mười con chuột chết năm la liệt xung quanh.
Những con chuột kia không đơn giản chỉ là đã chết, mà còn máu me be bét, có con thậm chí còn mất cả đầu, vết máu nhuộm đỏ cả chiếc váy cưới trắng tỉnh, chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy rợn da gà, Lam Ngọc Anh vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì không tự chủ được mà hét lên, hoảng sợ.
Cô ôm lấy bụng lui về sau vài bước, cho tới bây giờ vẫn còn bàng hoàng, dạ dày nhộn nhạo mấy vòng Thím Lý thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhanh chóng vòng qua bàn cà phê tới trước mặt, che đi tầm nhìn của cô: “Cô Ngọc Anh, cô lên lầu trên trước đi, chuyện này để tôi xử lý! Tôi sẽ để bọn họ thu dọn ngay lập tức!”
Lam Ngọc Anh gật đầu, không dám nhìn lại thêm lần nữa, cô có cảm giác nếu mình nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia thêm một giây nữa là có thế nôn hết ra bên ngoài Phần dưới của chiếc áo cưới bị nhuộm thành một đống hỗn độn, gần như không còn cách nào mặc lại được nó, không chỉ dọa người ta sợ mất mật mà còn mang điềm giống như thím Lý vừa nói, đây là một điềm gở!
Sau khi nghe tin, Hoàng Trường Minh vội vàng trở về, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, đã thấy Lam Ngọc Anh đang nắm ngủ ở trên giường, bên cạnh còn có bánh bao nhỏ đang ngủ cùng với tư thế hai tay vắt lên trên trán như đang đầu hàng So với đứa con đang ngủ say sưa của hai người, giấc ngủ của cô có vẻ như không ngon lắm, trong mộng còn cau mày.
Hoàng Trường Minh bước chân nhẹ nhàng đi tới, đầu ngón tay mới chỉ vừa chạm nhẹ đến tóc mai bên thái dương, cô đã ngay lập tức mở mắt tỉnh dậy.
Thật ra Lam Ngọc Anh vẫn không tài nào ngủ được, cô vẫn còn bị ám ảnh bởi cảnh tượng vừa rồi, vừa mới mơ mơ màng màng được một lúc, khi bàn tay to lớn của anh vươn qua, trong mơ cô lại nhìn thấy hình ảnh một con chuột đã chết chạy tới trước mặt cô, sau đó trực tiếp choàng tỉnh.
Đối diện với cặp mắt sâu thăm thẩm như chiếc giếng cố kia, cô mới cảm nhận được cảm giác an toàn trở lại Bàn tay dưới chăn vươn ra ôm lấy anh: “Hoàng Trường Minh, anh đã về rồi…”
Hoàng Trường Minh không cầm lòng nổi nữa, không còn so đo xưng hô, đau lòng hôn lên môi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK