“Thật sao?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
“Ùf’ Lam Ngọc Anh gật đầu, muốn chia sẻ với anh: “Hôm nay khi em ở căng tin ăn trưa, lúc chúng ta nói chuyện điện thoại, em lơ đãng đặt tay lên và cảm nhận được”
“Lúc đầu em cũng rất lo lắng. Bây giờ mới hơn ba tháng. Việc máy thai có vẻ hơi sớm, nhưng em đã gọi cho bác sĩ Phó, cô ấy nói rằng đó là bình thường.
Thời điểm xuất hiện máy thai đối với mỗi người là khác nhau. Nếu sớm thì sau ba tháng, nếu muộn thì khoảng năm tháng, cũng có thể sớm hơn một chút!”
Bác sĩ Phó là chủ nhiệm khoa sản – người trực tiếp phụ trách theo dõi quá trình mang thai của cô, Lam Ngọc Anh đã có kinh nghiệm mang thai bánh bao nhỏ, cô có thể chắc chản răng cảm giác trong nháy mắt đó chính là máy thai “Tại sao anh lại không cảm nhận được nhỉ?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Hiện tại mới có, về sau sẽ càng nhiều” Lam Ngọc Anh hài hước giải thích, cử động của thai nh sẽ rất nhẹ, giống như nói với anh: “Thời gian đầu, một nổi bong bóng vậy, thoáng chốc là biến mất.
Nghe được những lời miêu tả sống động của cô, trong lúc lái xe, hễ gặp đèn đỏ, anh sẽ vươn bàn tay to của mình ra, nín thở cố gắng cảm nhận cử động của con gái, khiến Lam Ngọc Anh ở bên cạnh cười vui vẻ.
Bánh bao nhỏ gọi điện thoại cho chú Lý đến đón, chiếc Land Rover màu trắng không lái về biệt thự, mà đi về hướng nhà cũ của nhà họ Lê ‘Sau khi xe dừng lại trong sân, nụ cười trên mặt họ đã biến mất, Lam Ngọc.
Anh xuống xe, anh ôm vai cô, cúi gầm mặt bước vào biệt thự.
Ánh nắng chiều tà càng đậm hơn, một chiếc xe limousine dừng lại ở cửa vào Đó cũng là xe của nhà họ Lê, nhưng không phải của nhà cũ, người lái xe mở cửa sau ra, người bước xuống là Lê Tuyết Trinh, đương nhiên Nguyễn Hồng Mai cũng muốn đến, nhưng bà ta không còn được chào đón và cho phép như trước.
Lúc này, một bóng người từ biệt thự chạy ra.
Như thể có uất ức rất lớn, nước mắt đầm đìa, chạy thẳng đến vườn hoa trong sân, dùng chân đạp mạnh vào hàng rào gỗ như trút giận.
Lê Tuyết Trinh thấy vậy, liếc nhìn căn biệt thự, gương mặt bối rối đi tới: “Phương Vũ, em sao thế?”
Người chạy ra là Trịnh Phương Vũ, gương mặt khó chịu, lộ vẻ tức giận, đến cả đường nét thanh tú trên mặt cũng có chút hung dữ, rất khiến cho người ta chú ý, “Chị Trinh, em tức chết mất!” Trịnh Phương Vũ giậm chân, ánh mắt càng đỏ lên Lê Tuyết Trinh khó hiểu, lấy khăn tay trong túi xách đưa cho cô, an ủi: “Đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
“Còn không phải tại Lam Ngọc Anh kia sao!” Trịnh Phương Vũ nghiến răng nghiến lợi “Lam Ngọc Anh ư?” Lê Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi Cô ta nhìn lại căn biệt thự lần nữa, lắng nghe tiếng động trong sân hai giây rồi rời mắt đi. Lúc nãy đi vào, cô ta có thấy chiếc Land Rover màu trắng, lập tức biết Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh chắc chắn cũng ở đây.
“Đúng rồi, chính là cô ta!” Trịnh Phương Vũ căm hận nói, mỗi một chữ nói ra chất chứa căm phân: “Đời này em và cô ta không đội trời chung! Do cô ta vô dụng, lúc xuống tầng không để ý, bị người khác va phải nên té ngã, không bảo vệ tốt cái thai trong bụng nên mới sảy thai. Vậy thì liên quan gì đến em chứ?
Vậy mà cô ta lại đi kể lể với ông ngoại, nói em cố ý sai bảo người làm gây ra việc này. Rõ ràng là người làm đó vô tình, không bị ai xúi giục, mà nếu có thì người làm đó cũng không liên quan gì đến em!”
“Chuyện thuốc chuột lần trước em cũng bị oan, nhưng em đã nhịn rồi. Thời gian gần đây em cũng không đi phá đám chuyện của cô ta với anh Minh, không nghĩ đến cô ta lại được đà lấn tới, đổ oan cho em, thật là tức chết mài”
Trịnh Phương Vũ nói xong, dường như thật sự không chịu được oan ức, nước mất rơi liên tục, cô ấy đưa tay lau đi.
Lê Tuyết Trinh nghe vậy, thật sự rất bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không quá khó hiểu.
Trịnh Phương Vũ không có chứng cứ chứng minh cho bản thân trong chuyện thuốc chuột lần trước, dù Lê Hoài Phương và Nguyễn Hồng Mai từng nổi giận đùng đùng đến nhà tranh cãi cho con gái, nhưng trong mắt người khác, họ đều cho là Trịnh Phương Vũ giở trò quỷ. Lần này chuyện xảy ra đúng lúc Trịnh Phương Vũ ở đây, Lam Ngọc Anh đương nhiên sẽ chữa mũi dùi nghĩ ngờ về phía em ẩy.
Kìm nén nụ cười trong lòng, Lê Tuyết Trinh tiếp tục xoa dịu: “Được rồi, đừng tức giận. Em giải thích thật rõ với ông ngoại, chắc chắn ông sẽ tin em mài!”