Sắc mặt Trần Phong Sinh tối sầm lại, cặp mắt có chút nham hiểu. Trần Phong sinh cố gắng kiềm chế, đôi bàn tay đang cầm đĩa hoa quả nổi đầy gân xanh như muốn bật ra khỏi da thịt.
Lúc rời khỏi biệt thự, Trương Tiểu Du mở lời nói với Hoàng Trường Minh: “Tổng giám đốc Minh, có thể làm phiền tài xế nhà anh đưa tôi về được không?”
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì chau mày nhìn sang bạn mình.
Lam Ngọc Anh cũng nhìn Trần Phong Sinh, lúc này bước chân cộ đang dừng lại ở cạnh xe, tay đang dơ lên để mở khóa cũng dừng lại giữa không trung.
Sau khi Trương Tiểu Du nói xong câu đó, Trần Phong Sinh cũng không mở miệng nói câu nào, từ đầu đến cuối cặp mắt đào hoa luôn nhíu chặt, dù cách một lớp áo nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được cơ thịt trên người anh ấy đang căng cứng.
Lời này của Trương Tiểu Du ý tử rất rõ ràng, cô ấy chính là không muốn ngồi xe của Trần Phong Sinh.
Lam Ngọc Anh liếm liếm môi, chỉ đánh nói dối rằng: “Ui, hôm nay chú Lý thấy không khỏe trong người, chú ấy đi nghỉ từ lâu rồi! Cá nhỏ à, cậu nhìn bác sĩ Sinh lái xe tới kìa, anh ấy cũng không uống rượu, hay là cậu để anh ấy đưa cậu về đi!”
Trương Tiểu Du nhìn anh, đến cuối vẫn không nói gì cả. Ở khu này chỉ toàn là biệt thự, bên ngoài là một con đường tư nhân, hiểm khi bắt được taxi, nhất là vào giờ này, vậy nên cô ấy chẳng còn cách nào khác, nếu như vẫn cố chấp thì chỉ còn cách đi bộ về.
Trần Phong Sinh đã mở sẵn cửa xe bên ghế lái phụ, Trương Tiểu Du bước tới cạnh xe, nói với anh một tiếng cảm ơn, sau đó cô mở cửa xe phía sau rồi bước vào, quay đầu sang hướng khác.
Trần Phong Sinh có vẻ như giận thật rồi, anh bước từng bước cứng nhắc đi vòng qua phía bên kia xe. Nhìn ánh đèn hậu sau xe đang xa dần, Lam Ngọc Anh khế lắc đầu.
Đêm muộn gió lại càng lạnh hơn, Hoàng Trường Minh ôm cô vào lòng, cắm dụi dụi trên đỉnh đầu cô: “Những gì có thể làm chúng ta cũng đều làm cả rồi!”
“Vâng. Lam Ngọc Anh chỉ biết thở dài.
Sáng ngày hôm sau, Hoàng Trường Minh có một cuộc họp cần họp sớm, vừa ăn xong bữa sáng anh đã lập tức rời đi.
Lam Ngọc Anh cùng Bánh bao nhỏ chơi xếp Lego, cô cảm thấy dạ dày hơi khó chịu nên đã trở về phòng nằm nghỉ.
Thím Lý mang lên cho cô một ly nước ấm pha mật ong, còn chưa kịp uống thì dạ dày đã cồn cào dữ dội, vội vàng ngồi dậy rồi chạy vào phòng tắm, úp sấp trên bồn rửa mặt nôn ọe mấy lần.
Thím Lý đi theo vào vội giúp cô vỗ vỗ lưng, bà ấy đưa cho cô chiếc khăn bông để lau miệng: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
“Cháu không sao!” Lam Ngọc Anh lắc đầu, hai tay ôm bụng: “Không biết có phải do sáng nay ăn đồ dầu mỡ hay không, tự nhiên cháu thấy bụng cồn cào buồn nôn quá.
Thế nhưng sáng nay ăn mì nấu rau mà, hơn nữa dựa muối cũng làm từ rau tươi sạch sẽ, hoàn toàn không hề có đồ gì nhiều dầu mỡ. Nói xong, cả hai người đều vô cùng thắc mắc, thím Lý bỗng nhớ ra gì đó: “Cô Ngọc Anh, không phải là cô có thai rồi đó chứ?”
“Hả?” Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc: “Không phải chứ!”
Cô từng mang thai Bánh bao nhỏ, chỉ là khi đó cô cũng không bị nghén quá như vậy. Nhưng nghĩ tới lúc Trương Tiểu Du lần đầu tiên biết mình mang thai, cũng là dạ dày có phản ứng đầu tiên, buồn cười nhất là khi ấy Tiểu Du còn tưởng bản thân mình mắc bệnh hiểm nghèo gì cơ.
Trước đây Hoàng Trường Minh từng đề cập tới một phương pháp mê tín gì đó. Hôm qua khi Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh tới nhà ăn cơm, cô đã lén dò hỏi vài câu, Tiểu Du nghe cô nói xong thì không kiêng dè gì mà cười ha hả cả một hồi lâu. Sau đó cô ấy đồng ý cho cô tampon dùng thử.
Chỉ là, cô còn chưa nhận được, chẳng lẽ lại linh nghiệm vậy sao?