Lam Ngọc Anh tay chân luống cuống đứng dậy, cực kỳ đau lòng: “Cục cưng, sao con lại khóc! Đừng khóc nữa! Ngoan!”
“Bé Anh ôm.
Bánh bao nhỏ cực kỳ tủi thân, chỉ có một lúc như vậy thôi mà hai mắt đã sưng như quả óc chó rồi, hai cánh tay ngần chủn duỗi về phía cô.
Lam Ngọc Anh trực tiếp đón lấy cậu bé ôm vào lòng, yêu thương dỗ dành, mỗi lần bánh bao nhỏ khóc cô đều khó chịu tới mức muốn khóc theo, bàn tay vỗ vỗ sau lưng cậu bé, không ngừng an ủi, cô cảm thấy bờ vai mình đều ướt luôn rồi Hai tay bánh bao nhỏ ôm chặt lấy cổ Lam Ngọc Anh, cứ như sợ mất đi cô, khóc tới mức nấc nghẹn lên, hơn nữa còn nâng quai hàm lên trừng Lê Văn Nam một cái, cùng với Hoàng Trường Minh ở bên cạnh, hai cha con đều đồng thời căm thù đối phương như giặc.
Lê Văn Nam bị bóc mẽ trực tiếp, trên mặt anh ta khó có thế che giấu được vẻ xấu hổ.
Lê Văn Nam đứng dậy, đồng thời nhìn thấy đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện có chút không phản ứng kịp, vẻ mặt của anh nhanh chóng trở nên khó xử, không dám hỏi ở đâu đành phải mở miệng ngập ngừng hỏi cô: “Cô Ngọc Anh, đứa nhỏ này là cô…
“Tuy hỏi nhưng trong lòng anh cũng đã có câu trả lời rồi. Khung cảnh họ đứng cùng nhau thực sự là một gia đình ba người, nét mặt của cậu bé và nét mặt của Hoàng Trường Minh hoàn toàn giống hệt nhau. Đường nét trên khuôn mặt giống như đúc từ một khuôn ra vậy. Thêm vào đó thẳng bé trông cũng rất giống Lam Ngọc Anh ở một điểm nào đó, nên cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ đó là con trai họ.
Lam Ngọc Anh trả lời anh với một tâm trạng trống rồng, cô gật đầu thú nhận: “Đúng! Đó là những gì anh đang nghĩ!”
Khi Lê Văn Nam nhận được câu trả lời, ánh mắt anh ta vẫn còn kinh ngạc.
Lúc này Lam Ngọc Anh chỉ cảm thấy có chút đau lòng, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác, cô vội vàng nói: “Thật xin lỗi anh Nam, em phải dỗ đứa nhỏ đất”
Nói xong cô liền ôm lấy bánh bao nhỏ rồi nhẹ giọng dỗ dành.
“Lâm mất lòng rồi!”
Hoàng Trường Minh bỏ lửng câu nói rồi đi theo ngay lập tức, bỏ lại Lê Văn Nam một mình lẻ bóng.
Trở lại phòng nước mắt của Bánh bao nhỏ vẫn chưa dừng lại Cậu bé với cái mũi đỏ bừng, nước mắt nghẹn ngào nói: ‘Ngọc Anh, cô đừng bỏ rơi cháu. Cũng đừng có sinh thêm một em gái nào nữa nhai”
Lam Ngọc Anh gần như bối rối và không thể giải thích được nhưng cô vẫn kiên nhân dỗ dành. Cuối cùng với sự bảo đảm lặp đi lặp lại của cô thì Bánh bao nhỏ mới ngừng khóc và năm xuống trong vòng tay cô một cách mệt mỏi. Cậu bé gối đâu lên vai cô một cách đáng thương. Từ khóe mắt cô liếc nhìn Hoàng Trường Minh đang đứng rót nước, cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra Những lời đó hẳn là những gì anh đã nói với Bánh bao nhỏ ‘Vê lý do thì rõ ràng là anh đã thực sự dụ dỗ con trai mình để đẩy lùi tỉnh địch, đó cũng là những thủ đoạn mà cô đã từng dùng để đối phó với những y tá trẻ lớn vớn quanh anh khi anh nhập viện. Suy cho cùng cách thức của hai người giống nhau, nhưng anh so với cô thì còn trâu bò hơn.
Lam Ngọc Anh nhìn đôi mắt sưng vù của Bánh bao nhỏ, cô thực sự tức giận và bất lực.
Hoàng Trường Minh đưa cốc nước cho con trai, rồi lấy thêm một cốc đổi đầy nước hỏi xem cô có uống không? Khi cô đã uống hết nước thì anh quay lại gọt hoa quả Bánh bao nhỏ không ngừng cười xung quanh cô, cuối cùng cũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng bởi vì tiêu hao quá nhiều khí lực nên cậu bé tạm thời nằm trên giường bệnh để phục hồi.
Lam Ngọc Anh giật mạnh quần áo rồi đứng dậy đi tới, lấy tay chọc vào eo của anh hỏi: “Anh cố ý?”
Hoàng Trường Minh khóe mắt khẽ giật giật, tuy nhiên cũng không có phủ nhận Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười nói: em cảm thấy khó chịu khi Đậu Đậu khóc!
“Thôi thì tùy tình huống” Hoàng Trường Minh nghiêm túc đáp.
Lam Ngọc Anh lắc đầu bất lực. Những người khác thì anh không lừa, lại chỉ một mực muốn lừa con của mình…
Lần sau anh không được làm thế này, Hoàng Trường Minh không ngừng gọt táo trong tay, mắt híp lại hỏi cô: *Hôm nay anh ta nói với em cái gì?”
“Ừm, cũng không có gì…” Lam Ngọc Anh ngập ngừng.