Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********



Chương 350: Há mồm



Sau khi biết vậy, Diệp Tấn cũng không giấu diếm nữa. “Không sai, tôi không chỉ là bạn của Ngọc Anh, cũng chính là bác sĩ tâm lý của cô ấy, lần trước nói chuyện ở bệnh viện đều là gạt anh cả, đó không phải là nguyên nhân chính mà cô ấy tìm đến tôi, nguyên nhân chính là..... Anh ta dừng một lúc, sau đó mới tiếp tục nói, “Cô ấy mãi không thoát ra được bóng ma mất đi đức con.”



Bóng ma mất đi đứa con....... Hoắc Trường Minh nghiến răng phồng má, hai tay nắm lại thành quyền.



Anh lập lại mấy chữ này trong lòng, trong lòng bàn tay dường như còn có những giọt nước mắt đau thương mặn chất của cô, trong tim như bị ngàn con sâu cắn rỉa. “Bốn năm trước, cô ấy vừa tới Canada, đã tìm đến tôi!” Diệp Tấn hồi tưởng lại nói, “Lúc cô ấy mang thai được bảy tháng, một lần đi vệ sinh đã bị trượt ngã, sau đó được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói phải sinh non nên lập tức đưa cô ấy vào phòng giải phẫu, chỉ là không ngờ rằng, sau một khoảng thời gian dài phẫu thuật, vẫn không cách nào giữ lại đứa bé!” “Đứa bé được sinh ra không bao lâu, đã không còn tiếng khóc và hơi thở, lúc cô ấy đến nhìn đứa bé đã trở thành một cái thai chết, cho nên thời gian sau đó, mỗi đêm cô ấy đều sẽ mơ thấy ác mộng, nghiêm trọng đến đỗi, thậm chí cô ấy không thể sinh hoạt như bình thường, mỗi giây mỗi phút đều chìm đắm trong sự đâu khổ, cho nên nhất định phải tìm đến một bác sĩ tâm lý!”



Là một bác sĩ điều trị chính của cô, Diệp Tấn hoàn toàn hiểu rõ tình huống của cô. “Tình hình lúc ấy kéo dài rất lâu, có điều bây giờ cũng đã đỡ nhiều hơn rồi, gần đây, lúc đầu khi tôi biết cô ấy định về nước công tác, tôi sợ cô ấy sẽ xúc cảnh sinh tình, không ngờ rằng cô ấy lại có thể khống chế được cơn ác mộng này”



Diệp Tấn cười cười, thực sự rất vui cho cô, “Hơn nữa, tôi vốn còn cho rằng, có thể cô ấy cả đời này sẽ có ác cảm đối với trẻ con, không ngờ rằng cô ấy với con của anh



Nói được đôi nửa, anh ta khựng lại.



Lần nữa nhìn về phía Hoắc Trường Minh đang ngồi đối diện, đôi mắt tĩnh mịch kia như một cái hố sâu, Diệp Tấn đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.



Thì ra…......



Đã đứng bên ngoài quan sát bấy lâu, Diệp Tấn luôn cảm thấy Lam Ngọc Anh rất thân thiết với Đậu Đậu, mà khi hai người ở cạnh nhau đều khiến người khác cảm thấy rất ấm áp, đặc biệt nếu đôi lúc nhìn từ một góc độ nào khác mà nói, cảm thấy hai người rất giống nhau, bây giờ xem ra, hoàn toàn có thể chứng minh cho một cái suy nghĩ nào đó của anh ta!



Chỉ là Diệp Tấn không hiểu, nếu như Đậu Đậu là đứa bé kia, vậy thì sao Lam Ngọc Anh lại hạ sinh một cái thai chết......



Có lẽ đây là bí mật của hào môn trong lời đồn



Hoắc Trường Minh đưa tay day day mi tâm, dưới ánh đèn, trên mu bàn tay nổi gân xanh chẳng chịt, nhìn thấy mà giật mình.



Sau khi Diệp Tấn nói xong, thần sắc trên gương mặt anh như biến thành một tấm gương, có thể bị đổ vỡ bất cứ lúc nào, yết hầu cuốn lên cuộn xuống thần tốc.



Diệp Tấn thấy thế, mở miệng hỏi thăm, “Ngài Hoắc, anh vẫn ổn chứ?” “Vẫn ổn” Hoắc Trường Minh từ trên ghế salon đứng dây.



Mặc dù gương mặt anh bây giờ vẫn giống như mọi khi, điềm tĩnh không chút gợn sóng, nhưng giọng nói lại bị vỡ, giống như tiếng rít của một hạt cát khi chà xát vào mặt gương.



Hoắc Trường Minh nhìn Diệp Tấn, rất chân thành nói, “Thực sự cảm ơn anh” Sau đó, lập tức quay người nhanh chân đi ra khỏi nhà họ Diệp, bóng lưng biến mất ngay trong đêm mưa.



Lam Ngọc Anh mở mắt ra, mở ra rồi đóng lại vài lần.



Loại cảm giác như rơi từ trên xuống dưới vực, cảm giác bay bổng lâng lâng cũng không còn nữa, tay chân cũng không còn đau nhứt nữa, cuống họng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, khi nuốt nước bọt cũng không còn cảm giác đau buốt như hôm qua nữa.



Tối qua cô đã mơ thấy cơn ác mộng mà cô luôn ám ảnh, có điều trong mơ, dường như có một cánh tay rắn chắc ôm cô lại, giữ chặt cô, sự ấm áp không ngừng truyền vào tay cô, như dìu cô từng bước ra khỏi giấc mơ đó... “Cô Lam, cô tỉnh rồi à!”



Bên cạnh cửa sổ bổng nhiên có người bước đến, là một cô y tá mặc đồng phục mà xanh lá cây.



Lam Ngọc Anh chỉ nhớ là tối hôm qua cô nghe điện thoại của Hoắc Trường Minh, sau đó đi xuống lầu, rồi hai người nhắc đến đứa be kia một lần nữa, dưới cơn mưa cô không kìm chế lòng mình được, sau đó cơ thể dường như bị rút hết sức lực, rồi dần dần mất đi ý thức.......



Nhìn quanh một vòng, chắc đây là phòng viện. Cô y tá cho rằng tôi đang tìm ai đó, cười ha ha nói rằng, “Chồng cô đi mua đồ ăn sáng cho cô rồi!” “Chồng tôi?” Lam Ngọc Anh ngơ ngẩn. “Thì là ngài Hoắc đấy!” Cô y tá vẫn cười đùa, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, “Suốt tối anh ấy luôn ngồi đó trông chừng cô đấy, mới sáng sớm có đi ra ngoài, nói là đi mua bữa sáng cho cô, để khi cô tỉnh lại có thứ để lót bụng!”



Đây đã là lần thứ hai rồi, bị người khác hiểu lầm cô là vợ của Hoắc Trường Minh.



Lần trước cũng vậy, nhưng lúc đó có Đậu Đậu ở bên, lại còn bị người khác hiểu nhầm thành một nhà ba người, còn bây giờ chỉ có hai người họ, mà vẫn bị hiểu lầm là vợ chồng.…......



Lam Ngọc Anh há to miệng, vừa định giải thích, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra, có người vào “Đấy, về rồi đấy thôi!” Cô y tả lập tức cười vui vẻ.



Hoắc Trường Minh với dáng người cao lớn bước vào phòng bệnh, bộ Âu phục được cắt may tỉ mỉ trên người, vì dầm mưa mà bây giờ nhăn nhúm nhỏ, trong tay xách vài bịch ni lông, hơi nóng len lỏi từ mấy khe hở trong bịch bốc ra ngoài.



Thấy cô mở to mắt nhìn mình, anh bước nhanh hơn nói với cô, “Em tỉnh rồi à?” “Ừm...... Lam Ngọc Anh lên tiếng.



Hoắc Trường Minh đặt bữa sáng lên bàn, sau đó vươn tay ra, mu bàn tay áp lên trán cô, sau đó lại áp lên trán mình.



Lam Ngọc Anh không kịp phản ứng, ánh mắt nhìn có chút ngốc, chờ đến khi anh rụt tay lại, trên trán dường như nổi lên mấy cục mụn.



Trong tầm mắt cô, cô thấy cô y tá đang rời đi nhưng quay đầu lại nhìn cô cười mờ ám.



Lam Ngọc Anh xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu cho được, cô thở dài nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau đó nhìn sang Hoắc Trường Minh đang mở bịch lấy thức ăn ra, “ẶC, cảm ơn anh đưa tôi đến bệnh viện.…......



Sau khi tỉnh lại, cô liền biết chắc chắn người đưa cô đến bệnh viện là anh. “Ăn sáng trước đã.” Hoắc Trường Minh không trả lời câu nói khách sao của cô, chỉ nói, “Lúc bệnh phải mau bồi bổ cơ thể, như vậy mới nhanh hết bệnh được. “Ừm...... Lam Ngọc Anh gật đầu.



Vịn lên thành giường ngồi dạy, sau lưng đột nhiên có một cái gối được kê vào, có sẵn nên cô lùi lại tựa ra sau luôn.



Thấy Hoắc Trường Minh cầm lấy cái ghế đẩu, sau đó đặt xuống cạnh giường, bưng tô cháo lên sau đó lấy thìa múc một ít cháo, nhìn giống như anh đang định đút cháo cho cô vậy.



Lam Ngọc Anh cuống quít nói, “Tôi tự ăn được!” Cô cũng có bị gãy tay gãy chân gì đâu, cảm lạnh chút thôi mà, hơn nữa bây giờ cũng đã khỏe hơn rồi, vốn không cần được chăm sóc đến cái trình độ này. “Há mồm!” Hoắc Trường Minh không hề bị lay chuyển. …..... Lam Ngọc Anh nhíu mày.



Hoắc Trường Minh cũng nhíu mày, không nhanh không chậm nói với cô, “Em cần tôi dùng cách khác để đút em sao?”



Lam Ngọc Anh bối rối.



Gần như trong chớp mắt, cô liền lập tức hiểu ra câu nói của anh là có ý gì, không còn dám tiếp tục dài dòng với anh nữa, lúc thìa đưa tới miệng, cô ngoan ngoãn há miệng phối hợp, không còn dám hó hé một lời nào với anh cả.



Cháo này được nấu từ nếp và cả gạo, cho vào ít rau, vị rất nhẹ, ăn vào cũng rất dễ chịu. Hoắc Trường Minh một tay cầm lấy chén cháo, mỗi một thìa anh múc lên, đều đưa lên miệng thổi trước, sau đó mới đưa đến miệng cô



Hiện tại không chỉ có cô y tá kia, ngay cả Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy bầu không khí bây giờ hơi bị mập mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK